CHƯƠNG 60
Tiểu An nhìn thoáng qua nam nhân trên hình cái, rồi vùi đầu vào lòng Tiết Lăng Phong khóc tỉ tê.
Tiết Lăng Phong ôm cậu đi tới một chiếc ghế dưới hình đài ngồi xuống, trấn an cậu: “Đừng khóc nữa, hôm nay cho ngươi nguôi giận, muốn đánh thế nào cũng được.”
Tiểu An chớp mắt, lại có vài giọt lệ lấp lánh lăn xuống.
Cuối cùng định ra là trượng hình bốn mươi cái, không thể mặc quần áo, không thể dùng nội lực để chịu hình.
Người chưởng hình đem nước thuốc tán công lên cho nam nhân trên hình cái, đút cho hắn uống xong, sau đó gọi người đến cởi y phục.
Tiểu An vẫn nhìn, nhìn thẳng vào dấu vết nhợt nhạt trên lưng nam nhân, trên lưng trái chỗ đối ứng với vị trí trái tim, chữ ‘Lăng’ đỏ tươi đó.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiết Lăng Phong, Tiết Lăng Phong cũng đang nhìn người nọ, ánh mắt phức tạp, có hận cũng có yêu.
Tiểu An gần như là lập tức cảm giác thấy, mỗi một vết thương trên thân nam nhân kia sợ rằng đều là vì Tiết Lăng Phong, bởi vì chữ cái trên lưng hắn đã đại biểu rằng, hắn là vật sở hữu của Tiết Lăng Phong.
Tiết Lăng Phong đối xử với hắn không chút kiêng kị nào như vậy, có lẽ bởi vì đã hoàn toàn coi hắn là thứ y chiếm giữ, sủng ái cũng được, lạnh nhạt cũng được, một thứ đồ vật chung quy không có cách nào rời khỏi chủ nhân.
Trong thế giới mà Tiểu An sống, đã từng thấy rất nhiều người dùng tiền mua người khác về, in dấu vết của mình lên thân thể người đó, sau đó sử dụng và hoang phí mà không có chút do dự nào.
Nhưng con người dù sao cũng không phải là đồ vật, cậu chưa từng thấy có hai người nào như vậy mà có kết cục hạnh phúc.
Nhưng cậu cũng không nói với Tiết Lăng Phong, chỉ rúc đầu vào lòng y lộ ra hai hàng nước mắt giả tạo, đôi mắt mở lớn đầy vẻ sợ hãi lại đáng thương. Cậu cũng thấy mình thật là dối trá, thế nhưng ở thế giới này nếu không vì bản thân mình, thì cũng không ai quản tới sự sống cái chết của cậu.
Khi dụng hình, trong Hình đường không có tiếng động nào khác, chỉ có những âm thanh thê thảm của mộc trượng nện lên cơ thể trần trùi. Đầu tiên Song Phi tính nhẩm trong lòng. Mỗi lần hắn bị đánh một lần, liền đếm một lần, một, hai, ba…
Hắn nhìn đăm đăm Tiết Lăng Phong và Tiểu An trong lòng y, tại sinh mệnh của hắn, đây sẽ là hình ảnh cuối cùng của nam nhân này khắc lại trong trí nhớ của hắn. Sau khi hắn ra đi, chỉ cần nhớ tới y, nhớ tới một màn này, như vậy hắn sẽ không còn muốn nhớ tới y nữa; Một ngày nào đó, khi hắn điểm lại mọi chuyện, sẽ vì sự si mê và cố chấp lúc đó mà cảm thấy nực cười.
.
Sau khi đánh xong, không thể lập tức cởi trói, còn phải treo trên hình cái một lúc.
Tiết Lăng Phong không xem tiếp nữa, đưa Tiểu An đi. Ngày mai chính là sinh nhật của y, hôm nay trong trang cũng đã có rất nhiều người tới để chúc mừng rồi, y còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Tới chạng vạng, Song Phi mới bước ra từ Hình đường, một mình trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Hoạt động chúc mừng đã sớm bắt đầu, hắn né tránh đoàn người đông đúc, không kinh động bất cứ ai.
Chỉ có Vương Tam thấy hắn, ông liền lớn tiếng gọi: “Song Phi! Song Phi!”
Thế nhưng ông thấy ánh mắt vô hồn của nam nhân đó lướt thẳng qua người mình, như là không hề nghe thấy. Hắn bước đi lung lay, Vương Tam thấy sau lưng hắn, một mảng máu, mới biết được hắn vừa bị đánh.
Sau khi về phòng, Song Phi lập tức bắt đầu thu thập đồ đạc. Nhưng hắn lật lật nửa buổi, ngoại trừ hai bộ y phục thay rửa trong tủ, hắn dĩ nhiên tìm không được thứ gì thuộc về mình nữa.
Hắn ôm hai bộ y phục, yên lặng ngồi xuống đất. Mặt trời đang chậm rãi lặn về phía tây, con khỉ gỗ đẽo gọt một nửa còn dựng ở một bên lò sưởi, một trận gió mạnh thổi vào, bỗng nhiên quật ngã nó.
Một tiếng vang thanh thúy khiến cho nam nhân hơi chú ý chút, hắn nhìn theo âm thanh thấy con khỉ gỗ lăn ra đất, chỉ có đầu và một cánh tay thành hình, hắn chỉ liếc nó một cái, lại chuyển mắt đi.
Buổi tối, bầu trời bắt đầu hạ xuống cơn mưa lớn lẫn cả băng.
Dư Phàm đã nghe nói chuyện ban chiều Song Phi phải chịu phạt, hắn không xác định nam nhân kia còn có thể đi theo kế hoạch không, thế nhưng vẫn chọn cách tới căn nhà gỗ xem tình huống thế nào.
Khi hắn đi vào, thấy Song Phi an vị tại cửa, cầm hai bộ y phục trong tay, đến cái bọc cũng không có nổi.
Thấy Dư Phàm vào, nam nhân đứng lên nhìn hắn, “Ta có thể đi chưa?”
Dư Phàm gật đầu, “Trang chủ đang chiêu đãi khách nhân, ta đem ngươi tới dưới chân núi, ngựa đã chờ sẵn ở đó rồi.”
Song Phi nghe xong, không nói một lời đi thẳng ra ngoài, thân hình bất ổn. Lúc đó Dư Phàm mới nhìn thấy hắn căn bản còn chưa xử lý vết thương.
“Chờ chút, ngươi như vậy thì đi kiểu gì?” Dư Phàm giữ Song Phi lại, mưa quá lớn, chỉ trong chốc lát, áo khoác trên người hắn đã ướt đẫm.
Vậy mà Song Phi lại gượng gạo gạt tay hắn ra, “Đừng chạm vào ta.”
Dư Phàm sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ sao mình lại đi xen vào việc của người khác như thế, chỉ cần hắn bỏ đi thật xa đúng như mong muốn của mình không phải là tốt rồi sao.
Bởi sợ trên đường Song Phi hạ sơn gặp phải thị vệ ngăn cản và nghi vấn, rồi lại đi báo cho Tiết Lăng Phong, Dư Phàm vội vã đuổi theo.
Dọc theo đường đi hai người không nói một câu, mưa lớn như trút, không chỉ không có chút ý muốn dừng, trái lại càng lúc càng mạnh hơn. Lúc gần tới chân núi, Dư Phàm bỗng nhiên gọi người đằng trước lại: “Ngươi sẽ không trở lại nữa chứ?”
Song Phi liếc hắn một cái, rồi lại xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Dư Phàm thấy khá là kỳ quái, thường ngày người này luôn khiêm tốn hữu lễ, hôm nay chẳng biết là làm sao, không lẽ bởi vì sắp đi, vậy nên mấy trò xã giao này cũng không muốn giả bộ nữa?
“Có biết vì sao ta muốn ngươi ra đi hay không?” Dư Phàm quyết định tự mình nói ra “Ta nói thật với ngươi, ta nghĩ ngươi có ảnh hưởng không tốt tới trang chủ, ngài là chủ nhân Bàn Long sơn trang, phải làm rất nhiều việc, không hề giống với ngươi. Ngươi ở lại bên ngài, không chỉ không có chút tác dụng nào, trái lại khiến ngài lỡ không ít thời gian và chính sự. Vậy nên, ngươi đi rồi thì đừng quay lại nữa, nếu để ta biết ngươi trở về, ta sẽ giết ngươi.”
Song Phi nghe xong, nhìn Dư Phàm thật lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói điềm nhiên: “Ta sẽ không trở lại nữa đâu.”
Tuy rằng ngữ khí rất nhẹ, nhưng Dư Phàm vẫn nhìn ra khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống, là muốn che đi cay đắng và mất mát.
Đi tới khúc quanh cuối cùng, Dư Phàm dừng lại bước chân tống biệt, nhìn người nọ đi một mình trong mưa tới một cửa ngách nhỏ ra khỏi Bàn Long sơn trang.
.
Ngày hôm sau, cũng chính là sinh nhật Tiết Lăng Phong, trải qua một đêm mưa lớn, khí trời trong mát.
Hoạt động chúc mừng bắt đầu từ ban ngày, đến người hầu trong Bàn Long sơn trang cũng có thể tham gia, chỉ có điều họ được an bài trong một thiên điện (phòng phụ) nhỏ hơn.
Khi Tiết Lăng Phong tới chủ điện, cố ý đi qua cửa thiên điện một chút, liếc nhìn vào trong, vội vã đảo qua, không thấy nam nhân kia.
Có lẽ hôm qua làm hắn bị thương nặng quá, không cách nào dậy nổi ấy mà, Tiết Lăng Phong thầm nhủ như thế. Nghĩ đến chắc chắn lúc này nam nhân đang nằm sấp trên giường một mình trong căn nhà gỗ nhỏ, yên lặng chịu đựng đau xót, y lại thấy lo lắng cũng nguôi giận.
Ai bảo hắn luôn không quản bản thân cho tốt? Tiết Lăng Phong hừ một tiếng, rất nhiều chuyện phải nhờ vào đòn roi mới khắc trong trí nhớ lâu dài, một lần không được thì đánh hai lần, lần trước mình đã lãnh chịu thay hắn, vậy nên hắn mới có gan tái phạm.
Tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, nhưng Tiết Lăng Phong vẫn luôn thấy thiếu gì đó, hắn nhìn chén rượu cạn không của mình, bỗng nhiên nhớ tới khi người kia rót cho mình một ly trà, thần thái an tĩnh yên lặng.
Nếu như hắn ở đây, thì chắc sẽ không buồn chán thế này. Tiết Lăng Phong vô tình liếc nhìn chung quanh một chút, không ngờ lại thấy Dư Phàm đang vừa uống rượu vừa lén nhìn y.
Nhìn thấy ánh mắt Tiết Lăng Phong đụng phải mình, Dư Phàm vội vã chuyển đường nhìn. Hắn phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết Tiết Lăng Phong sẽ xử lý hắn thế nào, khó tránh khỏi có chút chột dạ trong lòng.
Ngày đầu tiên qua đi, tròn một ngày Tiết Lăng Phong không thấy nam nhân kia. Y nghĩ không biết có nên đến nhà gỗ xem hắn thế nào không, nhưng rồi quyết định không đi, người nọ còn chưa có trả giá đủ cho sự phản bội của mình.
Tới ngày thứ hai, Tiết Lăng Phong vẫn không thấy người đâu, lại có chút bất an, bắt đầu ý thức được, y đã quen có người kia bên cạnh, cho tới giờ chưa có lần nào không thấy hắn hai ngày liên tục. Y phải tới nhà gỗ nhỏ tìm hắn, nhưng rồi lại không biết để mặt mũi vào đâu, vì vậy y thừa lúc sắp dùng bữa, đi lối rẽ nhỏ một lúc, muốn xem xem có tình cờ gặp hắn đi ra ăn không, nhưng kết quả vẫn không thấy người.
Trưa ngày thứ ba, người tới chúc mừng đã chuẩn bị quay về, ăn bữa trưa cuối cùng trong đại điện, Tiết Lăng Phong theo thường lệ phải ở lại dự tiệc, thế nhưng tâm trí cứ không yên, nói chuyện với khách câu được câu chăng, còn thường không nghe thấy đối phương hỏi gì. Tiểu An làm nũng với y, bị y gạt sang một bên.
Vừa ăn xong, Tiết Lăng Phong lập tức tới nhà gỗ.
Trong phòng không một bóng người, gió lẳng lặng thổi qua khe cửa sổ không đóng, Tiết Lăng Phong có chút bất ngờ, thường thì người nọ không thích đi lại lung tung.
Tiếp đó y lại tới ôn tuyền và rừng cây sau hồ mà Song Phi hay đến, nhưng không thấy thân ảnh trầm tĩnh thân quen kia.
Lập tức mệnh lệnh thị vệ tìm kiếm một vòng trong sơn trang, thậm chí còn đi hỏi Hoắc Quân, kết quả là chẳng có gì.
Cuối cùng Tiết Lăng Phong đuổi hộ vệ đi, ngồi xuống trên lan can cửa phòng nhỏ một mình. Y nghĩ, nhất định là hắn thấy buồn chán, nên xuống chợ dưới núi chơi. Đợi hắn trở về, mình nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!
Rừng cây yên tĩnh không chút thanh âm, thái dương trầm dần xuống đằng tây, phòng nhỏ chậm rãi tối đi trong ánh chiều tà loãng dần. Ở đây cách xa chủ điện và những nơi ở chủ yếu trong Bàn Long sơn trang, đặc biệt thê tĩnh u lãnh.
Đến khi ánh sáng cuối cùng trên bầu trời nhạt đi, Tiết Lăng Phong cũng không thấy người trở về.
Người nọ chưa một lần nào, không trở lại bên người y sau khi mặt trời khuất núi, chỉ có một lần, đó là lần chia ly mười năm trước.
Trên mặt Tiết Lăng Phong không có biểu tình gì, chỉ yên lặng chờ.
Tới nửa đêm, một người đi hướng về phía này, Nhị hộ pháp Dư Phàm. Hắn thấy Tiết Lăng Phong đã ngồi cả buổi chiều, nói rằng:
“Trang chủ, thỉnh về nghỉ sớm một chút đi.”
Tiết Lăng Phong lắc đầu, không hề động đậy. Chỉ dựa đầu lên cánh tay, thay đổi một tư thế khác tiếp tục cố chấp chờ người đã ra đi.
“Trang chủ, thời gian không còn nhiều, ngày mai người của Dược đường sẽ tới, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”.
||||| Truyện đề cử: Uyên Ương Hiệp Lữ |||||
Tiết Lăng Phong mắt điếc tai ngơ, không ngẩng đầu, không đáp lời. Một lúc sau bỗng nói một câu với Dư Phàm: “Ngươi đừng có đứng đó ngăn trở ta, ta không nhìn thấy phía trước nữa.”
Dư Phàm quay đầu lại, nhìn con đường xuống núi mà Tiết Lăng Phong đang hướng tới, trong ban đêm mờ mịt, ánh trăng làm nổi lên một tầng sáng trắng, hoàn toàn vắng vẻ.
Nam nhân trầm mặc kia hẳn là đã đi rất xa rồi, trên con đường này không bao giờ xuất hiện thân ảnh kia nữa, giống như lời bảo chứng khi hắn ra đi, không quay trở về, không gặp lại.