Edit + beta: Vương Triều Loan
Triệu Vu giao phó xong việc, ở trong lồng ngực Cố Ẩn Triều chậm rãi nhắm mắt lại. Cố Ẩn Triều tận mắt nhìn thấy hô hấp Triệu Vu ngày càng trở nên mỏng manh, thở ra đều là càng ngày càng lạnh khí, rõ ràng sắp đoạn khí.
Cố Ẩn Triều ngơ ngác mà nhìn Triệu Vu, qua thật lâu, hắn chậm rãi cảm nhận được trước ngực đau nhức, vươn tay run rẩy ấn ở ngực mình trấn an.
Hắn có chút mờ mịt mà nghĩ, Triệu Vu đã ở trong trái tim này từ khi nào rồi?
Người mỗi sáng đều nằm trong lồng ngực hắn, mềm như bông kêu hắn "Tiểu Cố ca ca", thực sự sắp rời xa hắn rồi.
Hóa ra nỗi đau mất đi Triệu Vu đối với hắn không hề nhẹ hơn khi tận mắt chứng kiến Hành Kiếm Tông bị hủy diệt vào ngày hôm đó.
Cố Ẩn Triều nhìn người đang chật vật đến thở cũng mất sức trong vòng tay mình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Nhất định phải tìm người cứu Triệu Vu, nhất định phải cứu sống Triệu Vu, dù muốn hắn đánh đổi cái gì đi chăng nữa, hắn đều nguyện ý.
Hắn run rẩy mà hôn lên môi Triệu Vu, dùng tay áo không ngừng lau đi máu đen ở cằm Triệu Vu, chỉ là bất luận lau thế nào thì vết máu vẫn luôn không sạch.
Đôi môi của Triệu Vu rất mềm, môi châu no đủ, thường mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào khó tả - không biết có phải vì Triệu Vu thích uống sữa hay không? Đôi khi Triệu Vu uống sữa, môi trên còn dính một vòng sữa trắng, hắn rất muốn tiến đến đòi hơn, quả thậy là so với hài tử còn câu dẫn hơn.
Khi Triệu Vũ hôn hắn thường rất nhập tâm, mắt nhắm chặt lại, lông my run rẩy đến lợi hại, khi mở mắt ra, thường bao hàm một tầng hơi nước, phản chiếu bóng dáng hắn trong đó.
Cứ như vào thời khắc đó, giữa trời và đất, chỉ có Cố Ẩn Triều mới lọt vào mắt Triệu Vu.
Cố Ẩn Triều có đôi khi xấu hổ thừa nhận rằng, Triệu Vu như vậy cũng rất hấp dẫn anh, đôi khi hắn không hôn Triệu Vu, bởi vì hắn sợ rằng nếu mình hôn, sự tự chủ của hắn sẽ biến mất.
Mà nay, đôi môi của Triệu Vu đều mang theo máu tươi mùi rỉ sắt, ngoài vị đắng và tanh, Cố Ẩn Triều không thể nếm được bất kỳ mùi vị nào khác.
"A Vu, chờ ta trở lại."
Cố Ẩn Triều ôm người vào nhà rồi chạy ra ngoài tìm đại phu tới cứu Triệu Vu. Hắn sải bước dài, lòng như tơ rối, không để ý đến ngưỡng cửa dưới chân, chân phải vướng vào bên trong, hung hăng ngã trên sân!
Sau đó, một thứ gì đó rơi ra khỏi cổ hắn, đập vào chiếc thềm, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thuý.
Cú ngã này thực sự không nhẹ, đầu gối bên phải của Cố Ẩn Triều đã chảy máu, hắn chật vật bò dậy, nhất thời xung quanh như bị đảo lộn, sau khi ổn định thân hình, ánh mắt hắn liếc đến chiếc ngọc Bồ Tát đã bị vỡ thành hai mảnh trên thềm.
Đó là do sư phụ truyền lại cho hắn, tương truyền đó là mặt dây chuyền bằng ngọc do tổ tiên để lại, chỉ truyền lại cho người đứng đầu phái Hoành Điếm và lưu lại một câu: "Nếu gặp nạn, miếng ngọc này có thể bảo vệ hậu đại tông chủ tính mạng vô lo."
Khi đó Cố Ẩn Triều không rõ, hay nói đúng hơn những chưởng môn nhận được thế hệ trước cũng không hiểu — đây chỉ là một miếng ngọc Bồ Tát, ngay cả khi nó được làm bằng vật liệu tốt và chạm trổ tinh vi, nó cũng chỉ là một món trang sức. Chẳng lẽ có thể trông cậy nó chấn nhiếp thượng kiếm sao?
Nhưng bây giờ, Cố Ẩn Triều đã hiểu.
Hắn đỡ quan tài quỳ xuống, nặn một đan dược màu đỏ nhạt từ viên ngọc bích đã vỡ, sau đó hướng miếng ngọc vỡ mà lạy một cái.
Trước đây khi hắn chưa phải đại sư huynh, từng nghe qua đại sư tỷ kể lại một câu chuyện xưa, chưởng môn thứ ba mươi bảy của Hành Kiếm tông, trước đây là một nhân vật phong lưu nổi danh số một, cũng là người không đứng đắn nhất.
Người ta đồn rằng hắn thiết diện như quan, phong tư trác tuyệt, không ít nữ tử đều cam tâm tình nguyện cùng hưởng đêm xuân với hắn, hắn cứ như vậy dạo chơi nhân gian, mãi đến khi gặp được phu nhân hắn.
Có câu nói "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng", chưởng môn phong lưu nửa đời lại biến thành một kẻ si tình, từ khi cưới phu nhân nhất nhất một lòng. Chỉ tiếc trời chẳng chiều lòng người, phu nhân lâm bệnh nặng, ngay cả sức rời giường cũng không có.
Hắn ta lòng như lửa đốt, vì vợ mà hỏi thăm vô số danh y, nhưng căn bệnh này quá cổ quái, ngay cả Dược Vương Cốc lúc ấy cũng bó tay. Rơi vào đường cùng, hắn ngày đêm nghiên cứu y thư, làm bạn với lò luyện đan.
Đáng tiếc phu nhân thân thể yếu nhược, không đợi hắn tìm ra cách, đã sớm ra đi.
Từ đó về sau, tông chủ này như thay đổi hoàn toàn, cả ngày nhốt mình tronh phòng, không ăn ngủ thì chính là luyện đan, thậm chí còn gợi cảm giác đại hoạ sắp tới, đem mọi việc đều ném cho mấy vị trưởng lão quản lí.
Cứ như vậy qua mười năm, hắn rốt cuộc cũng xuất quan, nhưng thế nhân không dám nhận tài tử phong lưu như Phan An khi xưa, dung nhan tiều tuỵ, tóc bạc trắng một màu, trong mắt tất cả đều là tơ máu, giọng nói cũng bị huỷ hoại.
Hắn xuất quan chỉ làm hai việc, đầu tiên là đem chức vị chưởng môn truyền cho đại đệ tử, cũng giao cho Cố Ẩn Triều một miếng ngọc Bồ Tát bí truyền. Thứ hai, hắn tới thăm mộ vong thê, một chưởng tự đoạn, phá huỷ tâm mạch của chính mình.
Cố Ẩn Triều nhìn các cơ quan bên trong miếng ngọc vỡ vụn trên đất, hắn như vậy cũng coi như người ngốc có phúc của người ngốc sao?
Kỳ thật huyền cơ trong ngọc Bồ Tát, phương pháp ấn bình thường tuyệt đối không mở ra được, nhưng nếu nhẹ nhàng nhấn vào tròng mắt Quan Âm, sau đó đung sức nhấn xuống dưới, miếng ngọc sẽ dần dần mở ra, lộ ra đan dược bên trong.
Chỉ là trong những năm này, tất cả mọi người lấy được ngọc bội đều chỉ cho rằng đó là tín vật truyền thừa, chưa từng có người cẩn thận mà xem kĩ.
Cố Ẩn Triều hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi mặt đất, khập khiễng đút thuốc cho Triệu Vu đang thoi thóp, sau đó bẻ cằm Triệu Vu để thuốc lăn tiến vào yết hầu.
Tuy rằng hắn không hiểu viên thuốc đó là gì, nhưng hắn đại khái biết nó dùng để cứu người, đang ở thời điểm tuyệt vọng, chẳng thà ôm tia hy vọng cầu may còn hơn ngồi yên nhìn Triệu Vu dứt hơi đoạn khí. Cố Ẩn Triều ôm Triệu Vu vào lòng, cầu xin thần linh cho mình một cơ hội nữa, cầu xin bọn họ đừng bắt Triệu Vũ đi.
Triệu Vu từng hai lần đem hắn từ hoàng tuyền mang trở về, mà hắn hiện tại chỉ có thể ngồi ở chỗ này khẩn cầu thần phật.
Khi cách ba năm, Cố Ẩn Triều lại một lần nữa nếm được cảm giác lực đến tuyệt vọng kia.
Hắn hối hận, hắn thật sự hối hận.
Nếu Cố Ẩn Triều sớm biết rằng cái giá cứu Ninh Tố là mất đi Triệu Vu, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ không đem Ninh Tố về nhà.
Mất đi một người, quá đau thương.
Triệu Vu không chỉ có cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, còn cho hắn cuộc sống hoàn toàn mới —— nơi đó tuy rằng chỉ có gạo củi mắm muối, tương dấm bình trà, nhưng có người yêu cùng hài tử luôn chờ đợi hắn.
Mà hiện tại, gia đình phân ly.
Bởi vì hắn đánh mất đạo lữ, cũng đánh mất người toàn tâm toàn ý yêu hắn —— Triệu Vu.