Khi đó, hắn vừa an bài xong một số chuyện, từ hoàng cung trở về, biết được hai mỹ nữ trong phòng hắn là do nàng an bài trong lòng trái lại không hề tức giận. Chỉ nghĩ có lẽ nàng vẫn còn tức giận, chỉ muốn tức giận hắn một chút, hắn ngược lại mềm lòng trước, định đến tìm nàng hòa giải.
Đông Phương Tuyết hắn không phải là tay ăn chơi phong lưu gì, hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, chỉ cần hắn muốn dưới có bình dân trên có công chúa.
Những nữ nhân đó tham luyến dung mạo hoặc quyền thế của hắn, không ai mà không xu nịnh hùa theo quyền thế.
Nếu như hắn thật sự muốn có nữ nhân, sao phải đợi đến bây giờ?
Nhưng vừa rồi, hắn đã phủ nhận loại suy nghĩ này.
Hắn nhìn nàng cùng Huyền Chi Thất thân mật, tán tỉnh, nói những lời nói như thế, cả trái tim có chút lạnh lẽo.
Toàn thân căng cứng, đúng thật bản thân không kiềm được có hơi tức giận. . . .
Cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào mình, Nguyệt Trì Lạc từ từ từng chút phục hồi lại tinh thần.
Nghiêng mặt qua nhìn sang, nhưng lại chạm phải bộ mặt sa sầm của Đông Phương Tuyết.
Không biết tại sao hắn đến đây, Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chẳng lẽ hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia không hợp khẩu vị hắn sao?
Không thể nào, đây chính là thẻ đỏ nổi tiếng nhất của Yên Vũ lâu rồi.
Bất kể là tài hoa hay là công phu trên giường, đều có thể là hạng nhất.
Nguyệt Trì Lạc trừng mắt nhìn: "A Tuyết, sao ngươi lại tới đây?"
Giọng nói thoải mái, che giấu chút nghi hoặc thoáng qua trong mắt.
Giống như thường ngày không có việc gì, không hề có một chút nào xấu hổ.
Huyền Chi Thất hiểu chuyện cười cười, ung dung xoay người rời đi, nhường lại chỗ cho hai người bọn họ.
Hắn vốn vô tình tham dự vào trong chuyện này, chẳng qua chỉ tình cờ ham vui nói vài câu.
Bây giờ chính chủ đã tới, hắn cũng nên rút lui rồi.
Đông Phương Tuyết nhìn bóng lưng Huyền Chi Thất, không nói lời nào dùng một tay kéo Nguyệt Trì Lạc đang nghiêng mặt nhìn hắn vào trong ngực.
Cúi đầu xuống, một tay cố định eo của nàng, Đông Phương Tuyết thở dài: "Lạc nhi, nàng thật lòng hy vọng ta giữ lại các nàng ấy sao?"
Nguyệt Trì Lạc nhướng nhướng lông mày, hầu như không hề chần chờ hỏi ngược lại một câu: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Sau khi hỏi xong, Nguyệt Trì Lạc cắn chặt răng.
Đông Phương Tuyết đen mặt, khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song đen như đáy nồi.
Có ai nói cho hắn biết, tiểu thê tử này của hắn, sao lại khó hầu hạ như vậy?