Trên hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, đang lo lắng nhìn quanh về hướng bên này. Tống Chỉ Thi thoáng thấy bóng dáng người đó đôi môi lại âm thầm rộ lên nụ cười quỷ dị.
Nhìn vào thần sắc xinh đẹp quyến rũ của Long Khuynh Anh, Tống Chỉ Thi đột nhiên một phen ôm chầm lấy hắn, làn môi hồng gắt gao áp sát lên bờ môi mỏng đỏ như máu của hắn.
Ánh mắt nàng trong phút chốc đó rõ ràng thoáng qua tia lạnh lẽo.
Qua một lúc, không thấy Long Khuynh Anh có một chút nào giãy giụa, nàng nhíu mày khó hiểu nhìn về phía hắn, thì thấy môi hắn đang gợi lên ý cười không thèm đếm xỉa tới: "Màn hãm hại và phản kháng này, cho dù có trình diễn bao nhiêu lần đi nữa, người thua cuộc cuối cùng vẫn là ngươi."
Khi nàng còn chưa phản ứng kịp thì cánh tay đã bị người nào đó hung hăng kéo ra, quay mặt nhìn sang chính là sắc mặt tối đen của Đông Phương Tường.
Dưới hỉ phục đỏ thẫm, một gương mặt ôn nhuận lúc này đã đen đến có thể sánh với đít nồi.
Tống Chỉ Thi trong một khắc sợ hãi rất muốn thét lên, nhưng ngoài chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Tường ra, không thể làm gì khác.
Long Khuynh Anh nhếch lên khóe môi mỏng nở nụ cười, khuôn mặt diễm tuyệt bởi vì nụ cười này mà càng thêm mê hoặc lòng người, mê ly xinh đẹp tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể câu hồn phách con người. Sau đó, hắn lấy tay xoa xoa ở trên bờ môi mọng đỏ, ôm lấy Bân Hoa công chúa đang chạy tới, rồi bước đi đầu cũng không quay lại.
Một khắc đó, trong đầu hắn nghĩ đến lại chính là người con gái ửng hồng đôi gò má cùng đôi môi nóng rực vào cái đêm diễm sắc mê ly lần ấy.
Trên làn môi đó có cảm giác ấm nóng, loáng thoáng như vẫn còn lưu lại cái giây phút đó.
Vốn nên ở đại sảnh yến tiệc đãi khách, nhưng Đông Phương Tường lúc này lại xuất hiện ở đây với sắc mặt tức giận.
Trên gương mặt ôn nhuận kia, giờ phút này đang vô cùng tàn bạo hung ác.
Tống Chỉ Thi có chút kinh hoàng, muốn nói điều gì nhưng nhìn thấy sự tàn bạo hung ác trong thần sắc của Đông Phương Tường thì cuối cùng ngậm miệng không nói một lời.
Mặc kệ là Nguyệt Trì Lạc hay là Long Khuynh Anh, màn hãm hại và phản kháng này, người thua cuộc cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi nàng!
Giữa sự ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kèm theo vô số ánh mắt sửng sốt không thể tin, Đông Phương Tuyết bế Nguyệt Trì Lạc bước ra khỏi cửa chính phủ đệ thái tử.
Trên xe ngựa toàn bộ rèm che đều dùng màu xanh lam để trang trí, giống hệt như lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy ở cổng hoàng cung.
Mãi đến lúc lên xe ngựa rồi, hai người đều nhất định duy trì trầm mặc.
Xe ngựa chạy đi rất nhanh, Tiêu Mặc đuổi theo ở bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng roi thúc ngựa.