Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười: "Vân Đăng Tiết."
"Vân Đăng Tiết?" Đó là Lễ gì? Nguyệt Trì Lạc rất muốn hỏi câu này, suy nghĩ lại, mình sống ở đây đã nhiều năm như vậy cũng không biết, không muốn để Đông Phương Tuyết nghi ngờ, cuối cùng nuốt xuống không có hỏi.
Quán hàng rong trên vỉa hè cách đó không xa bày biện nhiều mặt nạ hình thù kỳ quái.
Nguyệt Trì Lạc lôi kéo Đông Phương Tuyết chen lên trước, trái chọn phải lựa, cuối cùng chọn một cái coi như tạm được che lên mặt Đông Phương Tuyết, cười đùa nói: "Thế nào? Chọn không tồi chứ? A Tuyết, ta cũng muốn chơi, ngươi chọn giúp ta đi."
"Được." Dưới mặt nạ môi mỏng nở ra nụ cười yếu ớt, vẻ mặt Đông Phương Tuyết cưng chiều bắt đầu bắt tay vào lựa chọn mặt nạ cho Nguyệt Trì Lạc, cuối cùng, hắn chọn một cái Dạ Xoa dữ tợn như hát kịch đưa cho nàng.
Nàng bất mãn lầm bầm một tiếng, đeo lên mặt nạ Dạ Xoa chỉ chừa ra hai con mắt xoay vòng tròn.
Dưới hàng lông mi vừa đậm vừa dài, nàng chớp mắt vài cái lấy mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt cười sáng rỡ, nhìn về phía Đông Phương Tuyết dí dỏm le lưỡi một cái, hỏi: "Đẹp mắt không, A Tuyết?"
"Đẹp lắm." Đông Phương Tuyết không nhịn được cong cong khóe miệng.
Nàng hài lòng gật gật đầu, thời điểm Đông Phương Tuyết đang tính tiền, nàng xuyên qua đám người nhìn về phía một thân y phục trắng của Đông Phương Tuyết đứng giữa quán vỉa hè vẫy vẫy tay: "A Tuyết, ngươi nhất định phải tìm được ta đó. . . . . ."
Lưu lại một câu như vậy, Nguyệt Trì Lạc mang theo mặt nạ biến mất trong đám người chen chúc.
Đông Phương Tuyết thanh toán tiền xong cũng xuyên qua đám người, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng?
Đường phố càng lúc càng náo nhiệt hơn, cũng càng lúc càng thêm chật chội.
Nguyệt Trì Lạc chen lấn tách ra khỏi đám người, đi vào trong ngõ tối vắng lặng, xác định phía sau không có ai đi theo, lúc này mới hướng vào trong đêm tối huýt sáo, chỉ chốc lát sau, một con Hắc Ưng quanh quẩn ở đỉnh đầu nàng, thỉnh thoảng vỗ đập cánh, phát ra tiếng gió vù vù.
Cầm thư đã viết xong trước đó, Nguyệt Trì Lạc gọi về một tiếng, Hắc Ưng lượn vòng rồi rơi vào trên bờ vai nàng. Nguyệt Trì Lạc đem thư cột quấn vào chân của Hắc Ưng, yêu thương sờ sờ đầu nó, nói một tiếng: "Đi đi."
Hắc Ưng vỗ đập cánh hai tiếng, phần phật cất cánh bay lên bầu trời lẫn vào trong màn đêm.
Cho đến khi Hắc Ưng càng bay càng cao, từ từ không còn nhìn thấy hình bóng nữa, Nguyệt Trì Lạc mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn mặt nạ Dạ Xoa trên tay, Nguyệt Trì Lạc cười cười cầm mặt nạ đeo lên mặt, xoay người đi vào trong đoàn người.