Nàng đau quá, đau đến tê tim nát phổi, như có thứ gì đó đang vỡ vụn trong lồng ngực.
Thứ gì đó, hung hăng đấm vào trong trái tim nàng, im lặng nện xuống một búa, nặng nề đến mức thậm chí không nghe được tiếng vọng lại.
Đông Phương Tuyết, sao ngươi có thể nào tàn nhẫn như vậy. . .
Không có ngươi, ta sống còn có ý nghĩa gì.
Đông Phương Tuyết, sao ngươi có thể tàn nhẫn để cho ta tận mắt chứng kiến cái chết của ngươi.
Hồng Trần vạn trượng, không có ngươi, ta phải làm thế nào để tiếp tục sống. . . . . .
Xung quanh không biết từ khi nào đã tới rất nhiều người, thanh âm đao kiếm giết chóc đan xen vào nhau.
Đôi môi tái nhợt gắt gao mím chặt, mọi thứ chung quanh đối với Nguyệt Trì Lạc mà nói đều trở nên mờ mịt.
Nàng cứ như vậy chằm chằm ngóng nhìn vào một chỗ nơi vách núi đen, thân thể cứng ngắc, sững sờ không có sức sống như một pho tượng điêu khắc. Đôi con ngươi như hai vì sao sáng u ám thăm thẳm, ánh mắt của nàng như mặt nước phẳng lặng không gợn chút sóng.
Âm thanh giết chóc chung quanh đang từ từ cách xa nàng, lúc này đang tới rất nhiều người.
Nguyệt Trì Lạc ngước lên đôi mắt sâu và đen nhìn từng người bước đến, Huyền Chi Thất tới, Long Khuynh Anh cũng tới, kỳ quái nhất chính là Nam Cung Dạ thế nhưng cũng tới. Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi cười cười, nhìn Huyền Chi Thất động đậy thân thể, ý bảo hắn giải huyệt đạo cho nàng.
Huyền Chi Thất nhìn nàng, ánh mắt lo lắng, Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn vẫn chỉ là cười một tiếng, hắn thấy vậy mới giải huyệt đạo cho nàng.
Giật giật thân thể, Nguyệt Trì Lạc không nhìn tới bọn họ, tùy tiện nhặt lên thanh kiếm sau đó nhảy xuống sườn núi.
"Lạc Lạc!" Huyền Chi Thất nôn nóng quát to, bước chân Nguyệt Trì Lạc không hề ngừng lại, Huyền Chi Thất đuổi kịp theo bước chân của nàng, bắt đầu cùng với nàng tìm kiếm dọc đường đi dưới sườn núi. Lúc này Nam Cung Dạ không biết từ đâu lấy ra một sợi dây tơ cột lại thành bó, mọi người theo sợi dây đó hạ xuống đáy núi thì sắc trời đã chuyển tối.
Đứng giữa đáy cốc âm u sâu thẳm, bên dưới rừng cây rậm rạp là một con sông rộng lớn.
Nguyệt Trì Lạc đang dẫn đầu đi ở phía trước, xuôi theo con sông mỗi một nơi một chỗ đều tìm kiếm.
Huyền Chi Thất cùng Long Khuynh Anh liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt từng người đều nhìn thấy được sự thương xót khác nhau.
Có thể nghĩ, độ cao như thế, căn bản không có cơ hội để sống sót.
Khi trời tối, Nam Cung Dạ chuẩn bị vài cây đuốc, đoàn người rốt đã tìm được thi thể Đông Phương Tuyết bị tảng đá chặn lại ở ngay lối vào Thủy Thạch Động. . . . .
_____________ A Tuyết, chết rồi. . . . . .