Khắp người nàng mang đầy máu tươi, dấu chân từng bước một đi trong phủ Thái tử.
Dưới bầu trời đầy sao sáng, dưới ánh trăng sáng tỏ, mái tóc dài của nàng bay lượn, mặt mũi tái nhợt, như Sứ Giả Câu Hồn đến từ địa ngục, vô tình chiếm đoạt từng sinh vật một dám đến gần nàng.
Thủ vệ tấn công bên cạnh bắt đầu thối lui, nhưng, tốc độ có nhanh cũng không nhanh bằng kiếm trên tay nàng.
Đông Phương Tường cùng Tống Chỉ Thi nghe tiếng chạy tới đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Cả người nàng đẫm máu, trường kiếm trong tay tung bay, mái tóc dài đen như mực phất phơ giữa không trung, dưới đôi mắt xinh đẹp trống rỗng mà vô tình là một khuôn mặt tái nhợt.
Cùng theo đến chính là sự chém giết vô tình.
Trường kiếm vẫn còn đang nhỏ máu, nàng cười lạnh, từng bước một đi tới gần bọn họ.
Nàng đi một bước, bọn họ liền lùi một bước.
Cuối cùng, khi đôi mắt xinh đẹp của nàng đến gần, bọn họ không thể lui được nữa.
Sắc mặt Tống Chỉ Thi có chút tái nhợt, Nguyệt Trì Lạc nhìn nàng, từng bước đến gần.
Nàng lạnh lùng mà cười, đôi môi tái nhợt, giọng nói khàn khàn tựa như quỷ dị: "Tống Chỉ Thi, sao ngươi còn chưa chết đây."
Tống Chỉ Thi trốn tránh về phía sau Đông Phương Tường, khi Nguyệt Trì Lạc đến gần, trong đôi mắt phượng tinh xảo là đang chật vật kiềm nén hỗn loạn cùng sợ hãi.
"Tứ đệ muội, ngươi bình tĩnh một chút." Đông Phương Tường bước lên phía trước một bước, giọng nói ngược lại rõ ràng có sự tức giận hung bạo.
"Đợi ta dùng đao này, từng đao từng đao chọc thủng da thịt của ngươi, rồi ngươi sẽ biết ta có bình tĩnh hay không."
Vừa nghe Nguyệt Trì Lạc nói như thế, Tống Chỉ Thi vốn núp ở sau lưng Đông Phương Tường, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Hại chết A Tuyết chính là ta, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, chuyện không liên quan đến A Tường."
Nguyệt Trì Lạc cười nhạo một tiếng, con ngươi tốt tăm một chút ý cười cũng không có nhìn nàng: "Tống Chỉ Thi, ngươi có phải đã quá ngây thơ rồi hay không?"
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, khiến Tống Chỉ Thi không nhịn được run bắn lên.