Cung nữ cả kinh, vội vàng nói: "Nương nương, đây là phần tâm ý của bệ hạ, nương nương người hãy uống đi."
Bệ hạ? Đông Phương Tuyết?
Nguyệt Trì Lạc càng thêm không vui, hừ lạnh nói: "Không đem đi? Được, vậy ngươi hãy tự mình uống hết đi."
Cung nữ vội vàng quỳ xuống, dường như cũng gần muốn khóc: "Nô tỳ không dám, nương nương người đừng làm khó nô tỳ."
"Ta làm khó ngươi?"
"Nếu nương nương không uống thuốc, thì cái mạng nhỏ của nô tỳ cũng khó giữ được."
Nhíu lông mày, Nguyệt Trì Lạc nói: "Ngươi mất mạng, chuyện đó liên quan gì đến ta?"
". . . . . ."
Cung nữ nghẹn lời, thầm nghĩ: Vị nương nương này cũng thật ác độc.
Nhìn sắc mặt Nguyệt Trì Lạc tái nhợt, cung nữ quyết định lay động tâm tình, nói rõ chân lý.
"Mạng nô tỳ thấp hèn, mất mạng là chuyện nhỏ, nhưng nếu nương nương không uống thuốc, đến lúc gặp chuyện không may chỉ có thể là nương nương, cho nên nương nương hãy vì mình mà suy nghĩ, tốt nhất vẫn nên uống chén thuốc này đi."
Tuy lời nói lên giọng này cũng đủ đem cung nữ đi chém đầu, nhưng cuối cùng Nguyệt Trì Lạc đã bưng lên chén thuốc.
Nói cho cùng nàng vẫn là sợ chết, càng sợ linh hồn thân thể đã chết muốn quay lại hiện đại cũng không trở về được nữa.
Mặc dù sẽ không tha thứ Đông Phương Tuyết, nhưng cũng hy vọng cùng hắn thở chung bầu không khí của thế giới này.
Chứ không phải linh hồn trở lại cái thế giới đối với nàng mà nói chỉ chứa đầy bóng tối và máu tanh.
Bưng chén thuốc, Nguyệt Trì Lạc trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Hoàng thượng bảo ngươi đưa tới?"
"Hồi nương nương, hoàng thượng phân phó nô tỳ phải chăm sóc nương nương thật tốt, nô tài không dám sơ suất."
Có đoạn thời gian mỗi ngày đều uống thuốc, uống đến nỗi mỗi lần Nguyệt Trì Lạc vừa nhìn thấy chén thuốc đen sì sì, miệng sẽ không tự giác ngậm chặt, há cũng không há nỗi, dạ dày cũng bắt đầu chua chua, cái đắng này cũng thật không phải là khó chịu bình thường.
Nguyệt Trì Lạc nín thở, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị này không đắng, chát chát rất kỳ quái, còn có chút thoang thoảng mùi máu tươi?
Mùi máu tươi? Nguyệt Trì Lạc cả kinh, tại sao lại có mùi máu tươi?
"Nương nương?" Cung nữ nhỏ giọng gọi.
Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh lại, cầm chén thuốc đưa cho nàng, khoát tay áo nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ."
Buổi tối, bóng đêm như mực, từng vệt sao sáng cô đơn lơ lững giữa bầu trời.
Nguyệt Trì Lạc đuổi đi hết cung nữ, một mình đứng ở cửa điện Lạc Tinh, cảm giác được hiện tượng chung quanh không có người giám thị, chế nhạo cười cười. Vận khí bay lên giữa không trung, định sử dụng khinh công chạy trốn, nhưng ngực lại đau đớn kịch liệt, một chút sức lực cũng nhấc không lên, từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất. . . . . .