E rằng không có ai giống như hắn vậy đâu!
Dưới sự nỗ lực điên cuồng không ngừng học tập, đảo mắt nửa năm, hắn hiểu rõ hết tất cả những gì ở thế kỷ 21 như chính gia đình của mình. Tốc độ cực nhanh, trình độ hiểu biết tinh thông chuẩn xác, ngay cả Nam Cung Dạ là người ở thế kỷ 21 đối với việc này cũng phải tán thưởng.
Sau đó Nam Cung Dạ hỏi hắn: "Tại sao không đợi đến khi qua thế giới bên kia, cùng Nguyệt Trì Lạc nhận nhau rồi hãy học."
Đông Phương Tuyết đáp: "Bên này bốn năm, bên kia một năm, mỗi một phút, mỗi một giây ta đều không nên bỏ qua."
Không nên bỏ qua mỗi một phân thời gian tiến hành cùng lúc với nàng.
Thay vì ở bên kia cũng phải điên cuồng học, tại sao không lợi dụng thời gian ở chỗ này học cho giỏi trước chứ?
Đông Phương Tuyết hoàn toàn mới như vậy, A Lạc sẽ rất kinh ngạc?
Đã vài tháng, từ lúc A Lạc rời đi mang theo tình yêu không có thời gian lưu luyến từ biệt. Tính theo bấm đốt ngón tay thì thời gian lúc này là vừa vặn tốt.
Vào một năm sau, dưới sự trợ giúp của Nam Cung Dạ Đông Phương Tuyết được xuyên qua.
Rồi sau đó, sử dụng trao đổi tài chính với Nam Cung Dạ, sáng lập tập đoàn Lạc Á.
Nghe đến đây, người phụ nữ nào đó nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào như mật: "Phụ nữ nếu như muốn mang tình cảm rời đi không lời từ biệt cũng có thể rất thần tốc, lại còn là vào thời điểm đau khổ ấy, rất dễ dàng khiến cho người ta rơi vào kẻ hở đó."
Người đàn ông ngồi dưới máy vi tính rốt cuộc không nhịn được vươn tay ôm chầm người phụ nữ, cười cười, hỏi ngược lại: "Em biết thế sao?"
Em biết mang tình yêu rời đi không lời từ biệt sao?
Nếu như em yêu người đàn ông khác nào ngoài anh, anh nhất định sẽ giết chết cái tên đó!
Trong lòng tên đàn ông nào đó cũng thật gian xảo!
Người phụ nữ khuynh quốc khuynh thành nhìn hắn cười, không nhịn được xuy một tiếng: "Biết!"
Thật ra ở chỗ đó có thể sao?
Khi đó đau sắp chết, làm gì có thời gian yêu người khác.
Hơn nữa toàn tâm toàn ý đều đắm chìm trong đau khổ, lúc đó biết không có khả năng xuyên trở về lần nữa, hận không thể cứ thế chết đi coi như xong, nhưng cuối cùng vẫn là không có làm như vậy.
Cũng may, không có bỏ cuộc!
Cũng may, cuối cùng đã đợi đươc!
Cũng may, xuân về hoa nở rồi!
Thỏa mãn thở dài, cô bám lên cổ anh, đưa môi mình lên.
Thời điểm đôi môi nóng rực vừa phủ lên, người đàn ông nào đó lập tức hóa bị động thành chủ động, đôi tay cũng bắt đầu không an phận du ngoạn ở trên người cô. Đến khi người phụ nữ nào đó phản ứng kịp thì hai người đã nhìn thấy rõ ràng cơ thể của nhau.
Người phụ nữ nào đó đột nhiên nói: "Chúng ta nên có đứa nhỏ!"
Đứa nhỏ?
Người đàn ông cau mày: "Vậy thì phải gieo hạt trước. . . . . ."