Nguyệt Trì Lạc kéo kéo tay áo hắn, cười trêu nói: "Tái Tái? Tái Tái?"
Đây là tên thường gọi của hắn, Nguyệt Trì Lạc cũng đã từng nghe.
Chỉ là chưa từng gọi qua, thậm chí còn từng chê cười hắn.
Lệnh Hồ Ly khẽ hừ môt tiếng, đường cong trên mặt hình như vì cách xưng hô này từ miệng Nguyệt Trì Lạc mà thả lỏng một chút, nhưng nhìn vào dù thế nào cũng vẫn nhận ra là hắn đang mím chặt môi kiềm chế.
Gò má hoàn mỹ, từ góc độ của Nguyệt Trì Lạc nhìn sang, bén nhọn giống như lưỡi dao, lộ ra sắc bén cùng máu tanh.
Hình như hắn cũng không vui vẻ.
Nguyệt Trì Lạc nghĩ, Dư Nhã Nhã, ngoài miệng Lệnh Hồ Ly nói không quan tâm, nói không tham gia hôn lễ, nhưng trong lòng đại khái vẫn là để ý, nếu không, tâm tình của hắn cũng không tệ như thế này.
Như lơ đãng cô mở miệng hỏi: " Tái Tái, anh đang bận tâm đến cô ấy đúng không?"
Nếu không thèm bận tâm thì sao phải tức giận?
Họ đều như vậy, đã sớm qua cái tuổi vì người khác mà tức giận, hoặc có thể nói, thời điểm như vậy họ chưa từng trải qua.
"Bận tâm?"
Lệnh Hồ Ly nhếch miệng, có chút mùi vị giễu cợt, nhưng không biết là giễu cợt mình hay người khác.
Khóe miệng mơ hồ nhếch lên lộ ra chút vô vị.
Hắn Nguyệt Trì Lạc bằng đôi mắt hoa đào nặng trĩu, hình như đang đè nén cuồng phong bão táp nhưng chỉ trong giây lát đôi mắt ấy lại như chẳng có gì.
Hình như, những thứ cuồng phong bão táp kia chỉ là ảo giác.
Nguyệt Trì Lạc sững sờ, nhếch miệng cười.
Coi như cô nhạy cảm, có phải cảm giác sai lầm hay không, sao lại không rõ ràng như vậy?
Lệnh Hồ Ly dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "A Lạc, bận tâm và yêu, cũng không phải là lý do khiến chúng ta không chút kiêng kỵ!”
Yêu, thì thế nào?
Yêu, là có thể ỷ thế làm bậy sao?
Không!
Không thể!
Lúc nói lời này, hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, Nguyệt Trì Lạc bị lới nói sắc bén đó làm cho sững người, một lúc sau toàn thân cô lại sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác này khiến cô không dám đối mặt với hắn.
Yêu, không phải là lý do khiến người khác không chút kiêng kỵ.