"Thuần khiết? Trang Nghiêm?"
Hắn cười lạnh nhạt chuyển đi tầm mắt.
Nam Cung Tĩnh cụp mắt xuống, che giấu vẻ thất vọng và phức tạp trong đáy mắt.
"Bách Hợp thực đúng là thuần khiết, trang nghiêm, còn về phần Ngọc Mễ Bách Hợp. . . . . ."
Từ cuối cô kéo thật dài, mang theo chút hài lòng.
Cô ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt màu hổ phách, khẽ mỉm cười, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Ý nghĩa của Ngọc Mễ Bách Hợp là —— Dũng cảm cố chấp yêu."
Cố chấp?
Dũng cảm?
Đông Phương Tuyết cười như không cười.
Thang máy dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Ra khỏi thang máy, Đông Phương Tuyết đi thẳng về xe của mình.
Nam Cung Tĩnh đi ở phía sau, chạy chậm đuổi theo: "A Tuyết, không ngại đưa tôi về một đoạn chứ?”
"Xe của cô đâu?" Nhìn lướt qua bãi đậu xe, cũng không thấy xe của Nam Cung Tĩnh.
Đông Phương Tuyết nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Tĩnh.
Nam Cung Tĩnh nhún vai một cái: " A Huyên lái đi rồi."
Nói xong, thẳng tay mở cánh cửa ghế phụ cạnh ghế tài xế, sau đó ngồi xuống.
Đông Phương Tuyết nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, hết cách, cũng không thể để mặc Nam Cũng Tĩnh lại nơi này, đành bất đắc dĩ đưa cô về nhà vậy.
Đông Phương Tuyết về đến nhà đã hơn mười một giờ, chậm mất mấy giờ so với bình thường.
Nhìn căn phòng tối đen như mực, hắn nhíu mày.
Mặt khác của Nguyệt Trì Lạc có thể không nói, nhưng lúc ở nhà đều có thói quen để đèn cho hắn.
Hắn cũng đã có thói quen mỗi tối về nhà nhìn thấy ngọn đèn kia, mặc dù gian phong vắng vẻ nhưng được ánh đèn chiếu sáng, sẽ làm hắn cảm thấy ấm áp.
Bởi vì, đó là do Nguyệt Trì Lạc tạo cho hắn.
Cười cười, hắn bật đèn, lại không ngờ nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc ngủ trên sofa, bên cạnh cô còn có mẩu thuốc đã cháy phân nửa.
"A Lạc?"
Hắn đóng cửa đi vào, thử thăm dò gọi một tiếng.
Bị ánh sáng đèn trong phòng làm chói mắt, Nguyệt Trì Lạc lấy ta che mắt.
Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn.