Nghĩ đến đứa bé có huyết mạch của cô và hắn, hắn đã cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên.
Dục vọng bụng dưới đột nhiên tăng vọt, vật nóng rực cọ xát thân thể mềm mại của cô.
Lối vào đã hơi ướt át, hắn nhẹ ma sát, cố tình trêu chọc khơi lên dục vọng của cô.
Cô đáp lại, bụng dưới bỗng trống rỗng khiến cô không thể chờ đợi.
Có lẽ ở bên nhau đã lâu nên hai người đã quen thuộc cơ thể của nhau, hiểu rõ từng cái bớt trên người nhau, trần trụi như thế, đã không còn sự ngượng ngùng thuở đầu.
Cảm giác như tay trái nắm lấy tay phải.
Nguyệt Trì Lạc 囧 rồi lại 囧.
Bởi vì cảm giác này khiến cô không biết phải làm sao.
Nhưng, vậy thì sao?
Cho dù chỉ là tay trái và tay phải, nhưng họ thân thiết không thể chia lìa, không phải sao?
"Bảo bối, đừng phân tâm."
Môi lưỡi dây dưa, Nguyệt Trì Lạc còn đang ngẩn người Đông Phương Tuyết đã hừ hừ bày tỏ bất mãn, khẽ mở miệng hôn cô mãnh liệt hơn.
Bàn tay xương xương lần xuống bụng dưới của cô, đến điểm mẫn cảm thì xấu xa mơn trớn.
Cô bị đau nhưng bởi vì khoái cảm nơi bụng dưới mà rên rỉ ra tiếng.
Nhìn cô trầm luân, hắn cười mị hoặc, hai hàng mày vì điều này mà kiều diễm hơn mấy phần.
Thật là tuyệt sắc trần gian!
"Thích không? A Lạc, nói anh nghe. . . . Thích không. . . . ."
Hắn cười, gương mặt ửng hồng mê hoặc lòng người.
Nguyệt Trị Lạc không thể nào chống cự được nụ cười của Đông Phương Tuyết, ngoan ngoãn gật đầu:
"Ừ. . . . . . Thích. . . . ."
Đông Phương Tuyết hài lòng nhếch miệng, kéo hai chân cô ra, thẳng người đi vào.
Sắc mặc Nguyệt Trì Lạc ửng hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ, hai chân xinh đẹp quấn lấy thân hắn, tiếp nhận sức lực cuồng dã của hắn.
Dường như ngây dại, cô hôn lên hai điểm trước ngực hắn, bắt chước ánh mắt của hắn, nghịch ngợm cười một tiếng, nhìn thân thể hắn căng ra, nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, cô cố tình vươn đầu lưỡi liếm.....
Đông Phương Tuyết nheo mắt lại, giọng nói khiêu gợi làm cho người ta tê dại từ đầu tới chân: "Nguyệt Trì Lạc, em càng ngày càng biết cách chỉnh anh rồi. . . . . ."