Nam Cung Tĩnh lau khô khóe mắt, chóp mũi chua xót, khiến cố cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn có thể cười.
Khóc?
Có gì phải khóc?
Khóc gìc chứ?
Khóc có thể giải quyết vấn đề sao?
Khóc có thể đưa cô trở lại sao?
Nếu là như vậy, có lẽ cô sẵn lòng khóc thảm thiết!
Thế giới này vẫn luôn như vậy, vật đua trời lựa, kẻ thắng sinh tồn, chỉ có người thua mới có thể lựa chọn khóc một cách yếu đuối!
A!
Chuông điện thoại bỗng vang lên trong biệt thự lạnh lẽo vắng vẻ, nhưng cũng cắt ngang đau đớn trong lòng Nam Cung Tĩnh.
Nhìn điện thoại nhấp nháy, ổn định tâm trạng không tốt, cô cong khóe môi, như không có chuyện gì xảy ra nhận điện thoại:
"À. . . . . . Buổi họp báo? Dĩ nhiên, tôi cùng Đông Phương Tuyết cũng sẽ xuất hiện. . . . . . Được, không cần điều động, như bình thường là được.. . . . . . Ừ. . . . . . Cứ như vậy đi."
Cúp điện thoại, Nam Cung Tĩnh nhanh chóng nhấn một số điện thoại khác, dặn dò xong việc mới cúp máy.
Nhìn chiếc cà vạt mới mua trên bàn trà, nhớ tới cuộc gặp mặt Nguyệt Trì Lạc ở trung tâm thương mại, đôi môi đỏ mọng mượt mà của Nam Cung Tĩnh hơi nhếch lên, thoáng nở một nụ cười tàn nhẫn.
A. . . . . . Rốt cuộc ai mới là người vô tình?
Thật ra thì họ đều tàn nhẫn!
-------
Hàng mi lay động, Nguyệt Trì Lạc chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang tầng sương mù mỏng manh. Vô thức đưa tay sờ sờ, vị trí bên cạnh trống không, vẫn còn để lại chút hơi ấm.
Hiển nhiên Đông Phương Tuyết vừa rời đi không lâu.
Cô giùng giằng, nơi giữa chân đau nhức khiến cô nhíu mày.
Tối qua hai người coi như đã hóa giải mâu thuẫn, nhưng hắn muốn cô quá ác liệt, khiến cô bây giờ đau đớn như đá đè.
Nhớ tới tối hôm qua, Nguyệt Trì Lạc mấp máy cánh môi hồng phấn, nụ cười nhạt nhòa.
Rửa mặt xong, đứng trên ban công nhìn bầu trời bao la, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ấn số điện thoại quen thuộc.