Rửa mặt xong, đứng trên ban công nhìn bầu trời bao la, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ấn số điện thoại quen thuộc.
"A Trì. . . . ."
Người bên kia điện thoại dường như còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có phần uể oải.
"Lệnh Hồ Tái Tái."
Đã quen viếc việc Lệnh Hồ ly dùng tên mình để để trả lời điện thoại, Nguyệt Lạc Trì cũng không thèm để ý, giọng nói kín kẽ:
"Em muốn tư liệu của Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Huyên... Không... Em muốn toàn bộ tư liệu của gia tộc Nam Cung.”
"Sao vậy? Cuối cùng em cũng ý thức được vấn đề sao?”
Nhắc tới việc chính, Lệnh Hồ Ly có chút hứng thú: “Được, chờ anh... Anh sẽ đi điều tra mười tám đời gia tộc Nam Cung không sót một chữ cho em.”
"Ừ, vậy anh ngủ đi, ngủ dậy làm cho em cũng không muộn.”
Dù sao cũng giống nhau nhưng Nguyệt Trì Lạc muốn biết sớm một chút.
Thật ra thì cô và Lệnh Hồ Ly đã quá quen thuộc đến nỗi nói cám ơn sẽ khiến đối phương cảm thấy kiểu cách khách sáo.
Lệnh Hồ ly thở dài, cười trêu chọc: "Sao có thể, cũng bị em đánh thức rồi, sao còn ngủ được nữa. Hơn nữa, nhất định em cũng cần gấp.”
Không vội sao có thể sáng sớm đã gọi điện cho hắn?
Chà chà!
Nguyệt Trì Lạc cong khóe miệng: "Thật sự em cũng hơi gấp, nhưng anh không cần vội, em có thể chờ được.”
"Được rồi được rồi, chờ anh mười phút."
Nói xong, Lệnh Hồ ly cúp điện thoại.
Nguyệt Trì Lạc cười hài lòng, xoay người vào nhà.
Mở nhạc, pha cà phê, ngồi trên ghế sofa, thân thể nhu nhược giống như không xương nằm trên sô pha, nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã chờ tư liệu của Lệnh Hồ ly.
Nếu như không xảy ra chuyện như vậy không phải cuộc sống của cô rất vừa lòng ư?
Mặc dù nhàm chán, nhưng thực nhàn nhã ....!
Uống một hớp cà phê cuối cùng, mở máy tính, mười ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím, tư liệu của Lệnh Hồ Ly đã gửi đến như ngựa vó.
Thời gian vừa vặn đúng mười phút.
Ngón tay dừng lại trên laptop đã siết chặt, Nguyệt Trì Lạc mở tài liệu, đọc nhanh như gió, con ngươi co rút , khẽ cười.
Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Huyên đều được gia tộc Nam Cung nhận nuôi, cũng không phải là con cháu của gia tộc Nam Cung.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Nguyệt Trì Lạc mỉm cười.