"Tổng giám đốc Đông Phương, có người cho rằng ngài và chủ nhân gia tộc Nam Cung là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh là người tình, xin hỏi có thật không?"
"Tổng giám đốc Đông Phương, lần trước nghe nói ngài đã trấn áp chuyện nhật báo X Thành vì tổng giám Nam Cung. Chỉ là bài báo bình thường tại sao ngài phải trấn áp? Có phải đằng sau thật sự bí mật gì không thể cho ai biết phải không?"
. . . . . . . .
Câu hỏi của giới truyền thông liên tiếp không ngừng. Dưới đèn flash, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không dậy chút gợn sóng, như thể những vấn đề kia không hề hướng thẳng phía hắn.
Hắn đứng chính giữa hội trường, hờ hững, như thể không hề quan tâm.
Cuối cùng hắn khoát tay áo như thể Vương giả, tất cả mọi người yên lặng trở lại, ánh mắt sáng quắc, yên lặng chờ hắn lên tiếng.
Ánh mắt của Đông Phương Tuyết lạnh lẽo, khẽ nhếch môi, như cười như không, rồi lại mang vẻ nghiêm túc.
"Vợ của tôi không phải là Nam Cung Tĩnh."
Dứt lời, mọi người xôn xao, sóng gió nổi lân, xì xào từng đợt.
Một câu nói mang hai ý nghĩa.
Hắn đã kết hôn, vợ của hắn không phải Nam Cung Tĩnh, hắn và Nam Cung Tĩnh không có bất cứ quan hệ gì!
Giải thích tất cả scandal giữa hắn và Nam Cung Tĩnh, cũng nói rõ tất cả hiền nghi về mối quan hệ của hai người, Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh không hề có quan hệ với nhau.
Nam Cung Tĩnh cũng không vào hội trường mà đứng ngoài.
Nơi góc yên lặng, có phần tối tăm, tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông giữa hội trường, cũng không ai chú ý tới cô.
Nghe thấy Đông Phương Tuyết nói vậy, Nam Cung Tĩnh cười một mình.
Khẽ cười, khẽ cười như không hề gì.
Có lẽ bởi vì chấn động khi gọi điện cho Nam Cung Dạ quá lớn nên lúc này cô không còn cảm giác gì.
Người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, vốn dĩ không thể là người khác, phải không? !
Nếu quả thật dễ dàng yêu người khác như vậy, tội gì phải quấn lấy Nam Cung Dạ như vậy?
Chẳng qua cô chỉ lừa mình dối người mà thôi!
Nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa, mà người đàn ông trong lòng cô vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ hắn không thèm nghe lời cô nói ư?
Cô cười tự giễu, lại che giấu vẻ bi thương và cô đơn trong mắt.
"Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ. . . . . . Anh nhất định phải tới!"
Giờ phút này, Nam Cung Tĩnh thậm chí không biết, lời này của mình rốt cuộc là nói cho ai nghe.