Giờ phút này, Nam Cung Tĩnh thậm chí không biết, lời này của mình rốt cuộc là nói cho ai nghe.
Cô đờ đẫn nói xong, những ký ức và người đàn ông đó ấp tới như vũ bão.
Cô híp mắt, thỉnh thoảng cười khổ, thỉnh thoảng cô đơn, thái độ hay thay đổi. Cuối cùng, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ!
Có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, từ từ đến gần.
Nam Cung Tĩnh chau mày lại, cụp mắt xuống, thấy một đôi giày da đen bóng dừng trước mặt mình.
Mắt cô chợt ngưng lại ánh sáng rực rỡ, như ánh cầu vồng khiến cả người cô dường như cũng bừng sáng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó, cô nhìn thấy, nhìn thấy Nam Cung Dạ!
"Á. . . . . ."
Hắn tới?
Hắn thật sự tới?
Cô cũng không dám ôm nhiều hi vọng, thật sự không ngờ rằng hắn lại tới như vậy.
Giờ khắc này, cô cảm giác mình sắp bay lên mất.
"A Dạ ca ca."
Cô xông tới, đưa đôi ty mảnh khảnh ra, ôm lấy hắn thật chặt. Cô không màng gì cả, chỉ ôm chặt như vậy thôi.
Nam Cung Dạ nhíu mày, thấy đôi mắt khép hờ của cô có nước mắt rơi xuống, bàn tay định đẩy cô ra lại chậm rãi đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.
"Anh đến rồi, anhd đến thật rồi, em còn tưởng anh không tới." Nam Cung Tĩnh bấu chặt lấy cánh tay Nam Cung Dạ.
Cô không thể tin được là hắn sẽ tới, cảm giác này thật không chân thực.
"Là anh, anh đến rồi." Nam Cung Dạ mềm lòng.
Nam Cung Tĩnh cười, cười ra nước mắt: "Có phải anh vẫn quan tâm đến em không? Có phải không?"
Thật ra chỉ cần hắn tới, cô không muốn so đo gì nữa.
Lần này, Nam Cung Dạ vẫn không nói gì, một giọng nói khác lại chen vào.
"Hắn đương nhiên quan tâm đến cô."
Là Đông Phương Tuyết. Chẳng biết buổi họp báo đã kết thúc từ lúc nào, hắn kéo Nguyệt Trì Lạc đang không hiểu mô tê gì đi tới.
"Đông Phương Tuyết?"
Nam Cung Tĩnh kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Đông Phương Tuyết mỉm cười, nhìn Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt hàng mày, đưa tay vuốt cái trán cau có của cô.
"Ngoan, đừng nhíu mày, khó coi lắm."
Nguyệt Trì Lạc nhéo hắn, nhéo rất mạnh.