Thẳng đến tảng sáng khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, bên cạnh đã vắng vẻ trống rỗng.
Vừa sáng sớm Đông Phương Tuyết đã rời đi, mặc dù động tĩnh của hắn rất nhỏ, nhưng Nguyệt Trì Lạc vẫn nghe rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, dựa vào năng lực tai của nàng, muốn không biết cũng hơi khó, tuy nhiên nàng cũng không thèm để ý hướng đi của hắn.
Nhưng mơ hồ vẫn có thể đoán được đại khái, hiện tại tình hình Đế Đô rất căng thẳng, tam phương khẩn cấp.
Ngày hôm qua Tứ Vương Gia thành thân, tuy có Hoàng đế ra mặt, nhưng người hai phe khác tranh quyền, không thể nào không có động tĩnh gì.
Ngược lại, có thể nắm chặt tất cả cơ hội, thu quyền tranh quyền.
Đây tất cả, càng giống sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mà lúc này, sự việc đã được bắt đầu mở màn, sẽ không chết không ngừng.
Nguyệt Trì Lạc một tay nắm Phượng Hoàng lệnh sư huynh giao, một tay cầm đồ cưới Nguyệt Vũ Chi cho, nhưng trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Nàng tin tưởng, ở trên mảnh đất này, một nơi xa xôi nào đó của thành Phượng Hoàng, lúc này đại khái cũng đang trình diễn một loạt tiết mục tranh đoạt quyền lợi.
Mà vật để tranh giành, chính là Phượng Hoàng lệnh trên tay nàng.
Mặc dù không biết sư phụ xuất phát từ nguyên nhân gì lại giao Phượng Hoàng lệnh cho nàng, nhưng nên cất giữ thì nàng tuyệt đối cũng không hàm hồ.
Nhưng điều duy nhất không biết chính là, người nào cường đại như vậy, tại sao lại bị giết?
Lúc đầu khi nghe được tin tức này Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy rất đột ngột, thậm chí có điểm không dám tin.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại thì sáng tỏ, nói cho cùng không có chuyện gì mà không thể xảy ra.
Thế giới này vốn là thế giới đen ăn đen, cho dù hắn cường đại nhưng có lúc cũng khó lòng phòng bị.
Chuyện sống chết với nàng mà nói bình thường không thể bình thường hơn, vì vậy nàng cũng xem như rất sảng khoái đón nhận sự thật này.
Nguyệt Trì Lạc vốn định hỏi sư huynh, hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, nhưng suy đi nghĩ lại, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, hơn nữa nàng không muốn khiến hắn không vui, nên cũng dồn nén việc này ở trong lòng.
Vả lại bây giờ đang ở phủ Tứ Vương Gia, làm chuyện gì đương nhiên cũng phải cân nhắc cẩn thận, đây không phải là Nguyệt gia, nàng không quen, cũng không hiểu rõ.
Đặc biệt là, Đông Phương Tuyết người này cho nàng cảm giác quá mức hư ảo, rất giống như hoa trong gương trăng trong nước, nhìn thấy được nhưng sờ không tới.
Vả lại, chuyện khiến nàng phiền phức hầu như là liên tục nối tiếp nhau, chuyện này còn chưa giải quyết xong, Nguyệt Vũ Chi lại tặng một phần đại lễ cho nàng, Nguyệt Trì Lạc băn khoăn suy nghĩ về nửa khối Hợp Bích trong tay mà trong lòng sâu kín thở dài, thật không biết là tốt hay xấu đây!