Đến khi thấy được cảnh tượng bên trong, Nguyệt Trì Lạc gần như lập tức ngừng lại hô hấp.
Không vì điều gì khác, chỉ là cảnh tượng bên trong này quá đẹp, đến nỗi Nguyệt Trì Lạc cũng có chút không dám quấy rầy, sợ kinh ngạc người nọ.
Thiếu niên toàn thân đều màu trắng, cả người như không xương lười biếng tựa vào trên ngọc thạch, thân thể hắn nghiêng lệch, áo choàng màu trắng có chút xốc xếch nhưng lại đẹp mắt đến đáng ghét. Trên người hắn để một quyển sách được mở ra phân nửa, gió nhẹ lay động thổi làm cho trang sách lật qua lật lại đung đưa trái phải.
Hắn hơi khép mí mắt ngủ, hàng mi dài uốn cong như bướm lượn, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên tựa như hoa Anh Đào, dẫn ra một độ cong hấp dẫn.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trên đường nét như bạch ngọc của hắn, mạ lên sắc thái chói mắt khiến hắn trở nên thuần khiết trong suốt.
Mà nốt Chu Sa ở giữa trán lại giúp cho hắn tăng thêm phần quyến rũ xinh đẹp như hoa anh túc.
Trên người hắn, cũng như Nguyệt Trì Lạc đã từng nói qua.
Có lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau, nhưng không làm ảnh hưởng đến dung mạo kinh hãi thế tục của hắn.
Dáng vẻ xinh đẹp này thật sự làm cho người ta kinh ngạc à.
Nguyệt Trì Lạc khẽ nhếch miệng, nở ra một chút ý cười nhạt ấm áp.
Nhợt nhạt gần như khiến người không phát hiện được, nhưng vẫn không thể bỏ qua.
Nàng nhìn chằm chằm, nhìn đến khi thấy hắn hơi nhíu lại mi mắt như tranh vẽ, sau đó từ từ mở mắt ra.
Vẫn là một đôi con ngươi màu tro lạnh, đôi con ngươi đó đầu tiên là có chút mờ mịt rồi chuyển thành sâu hun hút như vũ trụ mênh mông không thấy đáy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể hút con người đi vào trong đó, ánh sáng đầy trời đều chiếu ngược vào trong đôi mắt của hắn.
Trên đời này, cũng không có thần sắc đôi mắt nào xinh đẹp hơn của hắn.