Đại Ca Đi Học

Chương 132: Ngoại truyện tập 12 (13+)




Choi Se-kyung nằm dài trên giường với ga trải giường bị nhàu nát. Gió lạnh thổi đến tận giường khiến dương v*t của cậu cũng giảm nóng một nửa, nhưng cổ cậu vẫn lốm đốm những dấu vết tím đỏ. Thêm vào đó, mái tóc rối bù và đôi môi đỏ mọng sưng lên khiến những hành động vừa xảy ra hiện rõ trong đầu Song Yi-heon, khiến cậu không thể đối xử bình thường với Se-kyung.
Cậu gãi đầu một cách ngượng ngùng và ngồi ở mép giường,
"......."
Khi thấy Se-kyung không nói gì, Song Yi-heon dịch chuyển mông nhẹ nhàng về phía cậu ấy, cố gắng không tạo thêm sự khó xử. Cậu nắm lấy tay Se-kyung, đan những ngón tay vào nhau một cách lặng lẽ. Se-kyung nhìn vào mắt cậu và mỉm cười dịu dàng.
"Chúng ta đang làm sao mà ngại ngùng thế?"
Câu nói của Choi Se-kyung không mang tính trách móc, chỉ là một câu đùa nhẹ nhàng nhưng lại khiến Song Yi-heon cảm thấy ngại ngùng. Khi thấy sự lặng lẽ của Se-kyung, Song Yi-heon nắm lấy tay Se-kyung hôn lên các ngón tay của cậu ấy, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón trỏ như một chú cún con nghịch ngợm.
"Cậu nghĩ tớ giữ khoảng cách với cậu hả? Không với ai khác mà chỉ với cậu!"
Song Yi-heon, người vốn dễ chịu và tự nhiên, thậm chí còn thể hiện những cử chỉ tình cảm đong đầy. Điều này khiến Se-kyung không thể giận lâu. Cậu vòng tay ôm lấy hông của Song Yi-heon từ phía sau, cảm giác buồn bã tan biến. Khi không khí giữa họ bắt đầu trở nên ấm áp và thoải mái hơn, Se-kyung đùa nghịch bằng cách kéo áo của Song Yi-heon lên và cọ mũi vào vùng eo trần của cậu.
Đôi môi của Se-kyung từ từ trượt xuống dưới, cắn nhẹ vào phần chun quần của chiếc quần thể thao. Song Yi-heon vội vàng gạt Se-kyung ra, lúng túng với đôi mắt mở to.
"Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
"Để tớ làm cho."
Trước khi kịp hỏi rõ Se-kyung định làm gì, cậu ấy đã kéo Song Yi-heon lại gần, rồi gục đầu vào giữa hai đùi của cậu. Mặc dù chỉ qua lớp quần thể thao, hơi thở nóng bỏng của Se-kyung chạm vào, khiến cho cự vật mà Song Yi-heon đã cố gắng kiềm chế lại bắt đầu cương cứng trở lại. Song Yi-heon sợ hãi nắm chặt lấy quần mình.
"Đừng, dưới nhà có dì Seosan."
"Cùng mẹ đi ra ngoài rồi."
Trước khi Se-kyung đến, dì Seosan đã mang dâu lên cho Song Yi-heon rồi cùng Song Min-seo ra ngoài. Họ dự định đi đến trung tâm thương mại và siêu thị, chắc chắn sẽ không về ngay. Song Yi-heon biết điều này nhưng vẫn nắm chặt quần mình không buông. Se-kyung nhẹ nhàng cọ má vào đùi cậu, thì thầm nài nỉ.
"Chỉ cần để tớ làm thôi. Tớ muốn làm cho cậu."
Yi-Heon đã cố gắng rất nhiều để giữ bình tĩnh, nhưng cự vật của Song Yi-heon vẫn dựng đứng ngay lập tức. Cậu nhìn Se-kyung đang định đưa miệng tới gần bộ phận nam nhi của mình, cố gắng cắn lấy đồ chơi như của Se-kyung chiếm hữu, nhưng ngay trước khi chạm vào, Song Yi-heon bất ngờ tỉnh lại và đẩy mặt Se-kyung ra.
"Không, không được!"
Lần thứ hai bị từ chối, Se-kyung cũng không thể chịu đựng được nữa. Cậu xoa mặt mình, rồi ngồi dậy và quay người lại để xoa dịu nỗi buồn trong lòng. Nhìn Song Yi-heon đang lúng túng không thể thế này hay thế kia vì cự vật dựng thẳng cương cứng, Se-kyung cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi.
"Có phải vì tớ là con trai không?"
Từ lúc họ trở thành những người duy nhất của nhau, giới tính đã trở nên vô nghĩa. Se-kyung cũng biết điều này. Nhưng mỗi khi cậu đề nghị đi khách sạn, Song Yi-heon lại hoảng sợ và phản đối, và mỗi khi họ tiếp xúc thân mật hơn ngoài việc hôn, Song Yi-heon lại giật mình và lùi lại. Điều đó làm cho Se-kyung không khỏi nghi ngờ, liệu mối quan hệ của họ có thực sự dựa trên tình yêu hay không.
Se-kyung không muốn nghi ngờ tình yêu, nhưng cậu đã đổ lý do từ chối của Song Yi-heon lên giới tính của mình. Cảm nhận được sự trách móc trong đôi mắt đen ướt át của Se-kyung, Song Yi-heon vuốt mặt một cách mệt mỏi.
"Không phải vậy. Không phải vì điều đó."
Nói xong cũng thấy lời giải thích không thuyết phục. Không chỉ hôm nay, mà từ trước đến nay, Se-kyung đã nhiều lần ngầm bày tỏ mong muốn, nhưng Song Yi-heon luôn từ chối. Ngay cả hôm nay, dù đã hai lần cự vật cứng lên, Song Yi-heon vẫn gạt Se-kyung ra xa như thể cậu là một con sâu bọ và không thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
"Cậu không hiểu đâu... Nói chung là có lý do."
Không phải vì giới tính hay khoảng cách tuổi tác. Choi Se-kyung quá đẹp, đến mức dù là con trai nhưng vẫn khiến Song Yi-heon bị kích thích, và sự trưởng thành khiến khoảng cách tuổi tác không còn quan trọng vì cả hai đã trưởng thành. Mỗi lần đi hẹn hò với Se-kyung về, Song Yi-heon đều phải tắm và tự giải quyết mới có thể ngủ được.
Nhưng lý do Song Yi-heon không tiến xa hơn trong mối quan hệ đơn giản chỉ là vì Se-kyung quá quý giá. Se-kyung quá đẹp, không chỉ về ngoại hình mà còn cả cách cậu ấy hành xử, thật quý giá với những lời thổ lộ tỏ tình bất ngờ khiến trái tim Song Yi-heon tan chảy.
Giống như Shin Ji-soo thông minh, khi nhìn thấy những hành động của ba với Song Yi-heon, mắt cô ta tràn ngập trái tim. Cũng giống như việc Song Yi-heon trước đây sẽ nghiến răng gọi đó là trò lừa đảo của một con cáo, giờ lại thấy phản ứng của Se-kyung đáng yêu đến mức phải cố nén nụ cười.
Dù sao thì Song Yi-heon thấy Se-kyung quá đáng yêu và quý giá đến mức không dám nghĩ đến việc tiến xa hơn. Nếu cậu ấy có thể làm người bị động bên dưới thì còn chấp nhận thử được, nhưng vấn đề là linh hồn của cậu đã sống quá lâu như một người dị tính, nên việc quyết định không hề dễ dàng.
Vì tự giải quyết bằng cách tưởng tượng về Se-kyung đã đến giới hạn, cậu sẽ sớm phải quyết định, nhưng ít nhất thì hôm nay không phải lúc đó.
"Cậu lại đây gần tớ đi."
Song Yi-heon đưa tay ra để xoa dịu Se-kyung, nhưng Se-kyung quay lưng lại, lạnh lùng. Lần này, cậu ấy chỉ liếc nhìn qua vai mà không nắm lấy tay Song Yi-heon, như thể quyết tâm không dễ dàng bị thuyết phục. Vấn đề là dáng vẻ lạnh lùng của cậu ấy lại khiến Se-kyung trở nên đáng yêu hơn, khó cưỡng lại, Song Yi-heon đã ôm cậu ấy từ phía sau.
"Se-kyung à."
"......."
"Choi Se-kyung."
Những nụ hôn dịu dàng mơn trớn trượt dọc theo cổ ướt át và tụ lại ở gáy. Đôi môi ấm áp chạm vào làn da trơn láng, tràn đầy âu yếm cùng nghịch ngợm. Se-kyung biết Song Yi-heon chỉ tỏ ra dịu dàng thế này khi ở vào thế bất lợi, nhưng hôm nay cậu ấy lại thua cuộc một lần nữa, danh sách ghi nợ tăng thêm 1 lần.
Se-kyung hiểu rằng Yi-heon vẫn dùng cùng một chiêu thức mỗi khi như vậy, vì biết rằng người yêu nhiều hơn luôn là người thua. Cậu nghĩ như vậy nên không thể phàn nàn thêm và chỉ tìm môi của Yi-heon để đáp lại.
Mỗi lần môi họ chạm vào nhau và máu lại dồn xuống cự vật, cơn gió lạnh từ cửa sổ mở khiến không khí nóng bỏng bị hạ nhiệt. Cuối cùng, vì quá lạnh, họ phải chui vào chăn để tiếp tục những nụ hôn. Đó là những nụ hôn nhẹ nhàng trong sáng, chạm rồi lại rời, không khác gì những cái hôn ngây thơ và trong sáng.
Những nụ hôn trong chăn kết thúc nhanh chóng bởi điện thoại của Se-kyung trên giường rung lên liên tục. Tin nhắn báo đến nhiều lần khiến Se-kyung lo lắng có chuyện gì nên cậu cầm điện thoại lên kiểm tra. Song Yi-heon không thích bị người khác xen vào lúc này nên hỏi:
"Ai vậy?"
Tin nhắn ngắn và nhiều lần gửi đến từ cùng một người, chỉ vì người gửi quá sốt ruột chứ không phải vì có chuyện gấp.
"Ji-soo rủ đi ăn cơm và xem phim."
"Ăn cơm? Xem phim?"
"Cô ấy nói buổi sáng chia tay nhanh quá nên thấy tiếc."
Lâu ngày mới gặp lại nên có thể hiểu được việc cảm thấy tiếc nuối. Nếu là trước khi Ji-soo mặc quần áo ấm của Se-kyung, có thể Yi-heon sẽ vui vẻ mời cô đi ăn tối, xem phim và uống rượu. Nhưng bây giờ, anh không thể chấp nhận được.
"Này, sao cô ấy lại...?"
Song Yi-heon ngay lập tức nén lại cơn bực tức, mím môi suy nghĩ. Se-kyung là của anh, và những vật dụng giữ ấm mà Se-kyung mang theo cũng thuộc về anh, nhưng Ji-soo lại chiếm dụng chúng mà không xin phép, khiến anh cảm thấy như bị mất cắp. Tuy nhiên, anh không thể ghen tị với một cô gái trẻ, chỉ đành giữ nỗi bực bội trong lòng.
Se-kyung, hiểu rõ cơn bực tức thoáng qua của Yi-heon, đề nghị một cách hấp dẫn:
"Chúng ta có nên giả vờ không nhìn thấy tin nhắn không?"
"Không, cứ gặp đi. Tối ăn gì? Có phim nào muốn xem không?"
Nếu từ chối, anh sẽ thừa nhận rằng mình đang ghen với một đứa trẻ, nên Yi-heon giả vờ tự nhiên đồng ý gặp. Chỉ là xem phim rồi về, chẳng có gì nghiêm trọng. Yi-heon chọn một poster phim trên màn hình mà Se-kyung đưa ra một cách vô tư.
* * *
Tháng 2, mặt trời lặn sớm, vào khoảng 5 giờ chiều, bóng tối đã bao trùm các con đường. Tuy nhiên, đêm thực sự chỉ đến muộn hơn một chút. Đường phố lạnh lẽo và tối tăm, nhưng những biển hiệu neon của các cửa hàng và hơi nước bốc lên từ các quầy hàng ven đường làm cho không gian trở nên sáng sủa và ấm áp hơn.
Ji-soo đã đến điểm hẹn trước, tại một cửa hàng quần áo thương hiệu nổi tiếng ở ngã tư. Cô cẩn thận kiểm tra lớp trang điểm xem có bị lem không bằng chiếc gương nhỏ, rồi nhìn vào cửa sổ cửa hàng để kiểm tra dáng vẻ từ phía sau. Chiếc váy ngắn rất hợp với đôi chân dài thon thả của cô.
Đôi chân đẹp là phần cơ thể mà Ji-soo tự hào nhất, vì vậy mỗi khi muốn gây ấn tượng với một chàng trai, cô luôn chọn mặc váy ngắn. Dù sáng sớm đã mặc váy ra ngoài và lạnh cóng, cô vẫn quyết định chọn váy ngắn một lần nữa. Ở tuổi hai mươi đầy năng lượng, đó là một lựa chọn có thể thực hiện.
Tốt, hoàn hảo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.