Đại Ca Đi Học

Chương 137: Ngoại truyện tập 17 (17+)




Dịch giả: Chương sử dụng văn phong đam mỹ Trung Quốc. Mong các bạn thông cảm.
Chương 17: Ngoại truyện
Từ đôi môi hơi hé mở, hơi thở phả ra như một tiếng thở dài.
"Ha-."
Hơi thở trắng xóa tan biến, hiện lên tòa nhà vuông vắn. Tòa nhà phản chiếu ánh đêm đen bóng, không thể nhìn thấy đỉnh. Se-kyung, đang tìm kiếm đỉnh tòa nhà chìm trong bóng tối, hạ đầu xuống và kiểm tra điện thoại một lần nữa. Đây chính là địa điểm mà Yi-heon đã gọi cậu tới.
[Phòng 9104, Khách sạn HT, 9 giờ tối]
Lần trước, khi Se-kyung đề nghị đến khách sạn, Yi-heon đã hoảng sợ. Sau cả ngày không liên lạc, tin nhắn cuối cùng lại là địa chỉ khách sạn. Se-kyung cất điện thoại vào túi áo khoác và vuốt tóc mái ra sau. Một phần tóc mái rối rắm chạm vào đầu ngón tay cậu một cách vụng về.
Se-kyung đứng lặng trước khách sạn, ánh nhìn của những người qua lại tò mò lướt qua cậu. Ngoài việc đã tắm rửa sạch sẽ trước khi ra khỏi nhà, cậu còn khoác lên mình chiếc áo khoác dạ cashmere đen và làn da trắng nổi bật trong đêm tối, thu hút mọi ánh nhìn.
Dù ý thức được sự chú ý từ xung quanh và có thể bước vào trong, nhưng Se-kyung vẫn đứng đó, suy nghĩ. Cậu băn khoăn không biết tại sao Yi-heon lại gọi cậu đến đây.
Khách sạn. Ý nghĩa hay hình ảnh mà nó gợi lên khiến Se-kyung trăn trở. Việc gọi cậu tới khách sạn không nhất thiết có nghĩa là muốn quan hệ tình dục. Nhiều cặp đôi đến khách sạn không phải chỉ để quan hệ. Có thể chỉ đơn giản là để có một không gian thoải mái, riêng tư cho hai người, hoặc một nơi để trò chuyện mà không bị làm phiền.
"...thật là ngớ ngẩn."
Se-kyung tự lẩm bẩm, tiếng thở dài phát ra từ bàn tay đang che miệng.
Cậu nhớ lại những lời mình đã nói trong cơn say tối qua, khi tham gia trò chơi uống rượu do Ji-soo đề nghị. Mặc dù không nói thẳng, nhưng cậu gần như đã cầu xin được quan hệ tình dục. Đó là hành động tồi tệ nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra, và cậu không muốn nghĩ đến việc Yi-heon sẽ cảm thấy thế nào về cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn khi thang máy đi lên, Se-kyung tự an ủi mình rằng có thể Yi-heon gọi cậu đến khách sạn không phải để ân ái trên giường. Nhưng dù vậy, cậu vẫn kiểm tra lại mùi hương trên áo khoác của mình.
Đứng trước cửa phòng 9104, Se-kyung hít thở sâu. Cậu nhận ra hơi thở mình đang gấp gáp và cố gắng điều chỉnh lại trước khi cửa mở ra. Khi cánh cửa bất ngờ mở tung, cậu vội vàng hạ tay xuống và cố gắng tỏ ra bình thản.
"Đến rồi à."
Vừa tắm xong, Song Yi-heon khoác trên mình chiếc áo choàng trắng, đầu đội khăn tắm ướt. Hơi ấm từ cơ thể vừa được tắm rửa sạch sẽ lan tỏa, làm ấm cả chiếc áo khoác lạnh lẽo của Se-kyung. Qua phần cổ áo choàng mở rộng, da trần của Yi-heon hiện rõ, khiến mọi suy nghĩ trong đầu Se-kyung tan biến, đầu óc trống rỗng.
Se-kyung chỉ đứng đó, cứng đờ như một bức tượng, trong khi Yi-heon bước sang một bên để mở lối cho cậu.
"Đứng đó làm gì? Vào đi."
"Xin lỗi."
"Xin lỗi gì chứ."
Khác với Se-kyung đang căng thẳng, Yi-heon vẫn giữ phong thái thường ngày, có phần hơi gắt gỏng nhưng không có chút xa lạ nào khi đối diện với Se-kyung. Bước vào phòng, Se-kyung cởi áo khoác và nhìn quanh căn phòng. Trong phòng khách, dấu vết của Yi-heon đã hiện rõ khắp nơi. Chiếc áo khoác dài của Yi-heon được vắt lên ghế, Se-kyung đặt áo khoác của mình cạnh đó. Ngoài ra, còn có những bộ quần áo Yi-heon đã cởi ra, túi xách và chai nước uống dở rải rác. Cảm thấy hơi nóng trong phòng, Se-kyung cởi chiếc cardigan bên ngoài áo sơ mi.
Dưới tấm kính trong suốt là cảnh sông Hàn uốn lượn qua thành phố, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp với ánh đèn lung linh, che khuất đi những khía cạnh bẩn thỉu và khô cằn của đô thị. Hành lang ngắn từ cửa chính dẫn vào phòng ngủ, nơi Se-kyung cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường.
"Thật nóng," Se-kyung nghĩ, và khi bước vào phòng ngủ, cậu không thể chịu nổi nữa, bắt đầu mở các nút áo sơ mi. Má cậu đỏ lên vì nóng bức. Cả hai đều không phải là người dễ chịu nóng, tại sao lại điều chỉnh nhiệt độ cao như vậy? Câu hỏi của Se-kyung được trả lời ngay khi cậu nhìn thấy chiếc giường rộng rãi.
Chiếc giường trên đó đặt sẵn gel và bao cao su. Tay cậu, đang mở cổ áo, chợt dừng lại.
Việc Se-kyung cảm thấy nóng bức trong khi mặc quần áo là điều hiển nhiên. Nhiệt độ trong phòng mà Song Yi-heon đã điều chỉnh là để họ có thể thoải mái trong trạng thái trần truồng và sử dụng gel cùng bao cao su kia.
Song Yi-heon ngồi xuống mép giường, nhìn Se-kyung đang đứng yên. Yi-heon chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, ngồi dạng chân ra và ngả người về phía sau. Lưng cậu ấy uốn cong, làm lộ ra bụng phẳng và khi chiếc áo choàng lỏng ra, đầu nhũ hoa màu hồng nhạt mà Se-kyung từng nhìn thấy lần trước đây cũng hiện ra lờ mờ.
"Đến đây."
Se-kyung nghe như có một âm thanh không thực, mắt cậu ấy mở to đầy kinh ngạc. Nhưng ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào khoảng giữa hai chân đang mở của Yi-heon. Mặc dù chỉ là một phần của chiếc áo choàng mở ra, nhưng điều đó cũng đủ để lộ rõ hình dáng của cơ thể bên dưới, tạo thành một hình ảnh đầy gợi cảm.
Song Yi-heon nhướng cằm, chỉ về phía giữa hai chân đang mở ra của mình và đề nghị lần nữa.
"Đến đây mà làm đi."
"Yi-heon à."
Se-kyung, lúc này mới hoàn hồn, gọi tên cậu ấy một cách khó khăn. Chỉ đến khi đó, cậu ấy mới nhận ra rằng Yi-heon cũng đang căng thẳng không kém gì mình. Đôi mắt căng thẳng và đôi môi bị cắn chặt đến mức phồng lên là minh chứng rõ ràng cho điều đó.
"Tớ cũng muốn làm với cậu. Nhưng tớ không thể đè cậu bên dưới rồi làm. Vậy nên, cậu làm đi."
Dù muốn tạo không khí, ít nhất là muốn làm nhẹ nhàng, nhưng vì quá căng thẳng mà lời nói của Song Yi-heon trở nên thô lỗ. Sau đó, cậu ấy lo lắng rằng Se-kyung sẽ khó chịu, nhưng không thể nuốt lại những lời đã nói ra, và cũng cảm thấy xấu hổ nếu phải nói lại bằng lời tốt đẹp hơn, nên cậu ấy cứ thế mà tiếp tục.
Dù cậu ấy có linh hồn của một người lớn tuổi, nhưng đã sống như một người dị tính suốt cả đời. Nói một cách tỉnh táo rằng cậu ấy muốn Se-kyung quan hệ là một quyết định lớn. Nhưng quyết định đó không quan trọng đến mức làm Se-kyung cảm thấy bị tổn thương, và cũng không quan trọng đến mức khiến Se-kyung nghĩ rằng chỉ mình cậu ấy đơn phương.
Điều quan trọng nhất đối với Song Yi-heon là Choi Se-kyung. Người duy nhất cậu ấy cho phép thao hoa cúc là Se-kyung.
"Cậu nói tôi không thích cậu? Tôi sẵn sàng xuống địa ngục để hẹn hò với cậu. Dù cậu có yêu tôi như thế nào, để theo kịp tôi thì cậu còn xa lắm."
Dù uống một chút rượu có thể dễ chịu hơn, nhưng cậu ấy muốn nói rõ ràng mà không có ảnh hưởng của rượu, vì sợ Se-kyung sẽ coi đó là do men rượu. Se-kyung nhận được lời tỏ tình nồng nhiệt đó với cảm giác vừa vui mừng vừa bối rối. Những định kiến mà Choi Myung-hyun đã gieo rắc vào cậu ấy, đạo đức mà cậu ấy tin rằng mọi người đều phải có, đã ngăn cản Se-kyung không thể hoàn toàn hạnh phúc.
Muốn làm tình, muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể. Muốn xé rách chiếc áo choàng mỏng manh đó và chiếm lấy cơ thể trần truồng trắng muốt một cách thô bạo. Muốn ép chặt thân trên và bắt chân cậu ấy phải mở ra, muốn liếm lỗ để làm ướt nó bằng nước bọt, sau đó thao điên cuồng cho đến khi khô cạn. Muốn giữ chặt Song Yi-heon khi cậu ấy đang thở hổn hển, uốn éo, và làm cậu ấy không thể thở nổi vì bị chiếm đoạt quá nhiều.
Sự khao khát này chẳng khác gì hiếp dâm. Khi nhận ra điều đó, Se-kyung đưa tay lên che mắt, một nụ cười gượng gạo tự nhiên nở ra.
"Ha."
Điên rồi. Muốn cưỡng bức Song Yi-heon. Vừa mới quyết định sẽ trân trọng cậu ấy chưa đầy một năm mà trong tưởng tượng, Song Yi-heon trần như nhộng đã bị đối xử thô bạo. Và khi Se-kyung thừa nhận khao khát mãnh liệt này, không thể phủ nhận sự hưng phấn khiến cơ thể run rẩy.
Đây là một sở thích mà Se-kyung chưa từng biết đến. Bản chất tàn nhẫn và bạo lực của anh vẫn không thay đổi ngay cả trong dục vọng tình dục. Khi phát hiện ra những ham muốn bị áp chế bởi đạo đức mà Choi Myung-hyun đã tiêm nhiễm, Se-kyung cảm thấy bối rối.
Se-kyung không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng điều chắc chắn là không được để lộ sở thích của mình. Cũng như Choi Myung-hyun đã phủ nhận, Song Yi-heon cũng sẽ không thích điều đó. Nghĩ đến đó, Se-kyung hạ tay xuống khỏi mắt.
Như thể chưa từng bối rối, Se-kyung nở một nụ cười dịu dàng thường thấy. Cậu quỳ xuống trước mặt Song Yi-heon, khép đôi chân đang mở của Song lại. Giữ chặt để không thể mở ra nữa, Se-kyung ngẩng đầu lên.
"Yi-heon à."
Nụ cười dịu dàng của Se-kyung trông thật thuần khiết, giống như màu trắng tinh khiết của sự khắc kỷ. Se-kyung dùng nụ cười giả tạo để che giấu dục vọng bẩn thỉu của mình.
"Lời tớ nói đêm đó... có nghĩa là tớ muốn điều gì đó đặc biệt. Không cần phải làm điều này. Xin lỗi vì đã ép cậu."
"Đặc biệt à."
Song Yi-heon nắm lấy cổ Se-kyung và áp môi vào. Lưỡi khẽ liếm qua bên trong miệng rồi rút ra. Ánh mắt nghiêm túc của Yi-heon nhìn thẳng vào Se-kyung.
"Nếu không phải cậu, tớ sẽ không làm những điều này. Chính vì là cậu nên tớ mới làm."
"......."
"Nếu cậu không đặc biệt thì ai mới đặc biệt chứ?"
Anh ấy giữ chặt lấy cổ Se-kyung, không để cậu ấy tránh đi ánh mắt mình. Dù có xấu hổ đến mức muốn chết, Song Yi-heon biết rằng điều này cần phải rõ ràng. Rằng Choi Se-kyung là người duy nhất không thể thay thế trong cuộc đời mình.
★★★★★BLTheKasVN ★★★★★

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.