Đại Ca Đi Học

Chương 17: Kimbap tam giác bóc như nào




- 017-
Ba người đứng ở góc căng tin. Thực ra thì chính xác hơn là một đứa nhóc kẹt giữa hai người to lớn, nhưng Kim Deuk-pal vẫn tin rằng có ba người to lớn. Họ đứng trước bàn gắn tường, chờ mì ly và kimbap tam giác chín. Mặc kệ ánh mắt tò mò của những người xung quanh, ba người mở nắp mì ly sau ba phút. Hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi mì cay nồng.
Choi Se-kyung, người đang giữ ly mì nóng bằng lòng bàn tay, thấy Song Yi-heon và Hong Jae-min gấp nắp ly để ăn mì, nên cũng làm theo. Nhưng vì ít khi ăn mì ly, nước mì tràn ra từ khe hở của nắp ly mà Se-kyung đã gấp vụng về, làm dính lên áo sơ mi trắng.
"Đồ ngốc, ăn mì ly cũng không biết à?"
Hong Jae-min cười khẩy và chế giễu, Kim Deuk-pal ra hiệu xin khăn giấy ướt và nói:
"Bạn bè thì không nên chế giễu nhau, phải hòa thuận chứ."
Câu nói này nghe như lời của một nạn nhân bị bắt nạt nói với kẻ bắt nạt, nhưng tình huống lại khá phức tạp. Hong Jae-min nhớ lại những việc mình đã làm nên im lặng và đưa khăn giấy cho Se-kyung. Se-kyung lau sạch nước mì trên áo và tiếp tục ăn. Trong khi mọi người chỉ nghe tiếng húp mì, Hong Jae-min là người đầu tiên ăn xong và mở kimbap tam giác.
Sau đó, Hong Jae-min chợt nghĩ rằng có lẽ tiểu thư nhà giàu Choi Se-kyung chưa bao giờ ăn kimbap tam giác và sẽ không biết cách mở gói. Nghĩ vậy, cậu quay lại định chế giễu Se-kyung.
"Này, cậu biết mở kimbap tam giác không đấy..."
Nhưng lời nói của Hong Jae-min bị cắt ngang. Se-kyung đã mở gói hoàn chỉnh, còn Kim Deuk-pal chỉ cầm một miếng cơm trắng. Gói kimbap bị xé rách, miếng rong biển nằm rời rạc trên bàn.
"Cái này mở thế nào?"
Kim Deuk-pal gãi đầu, đưa gói kimbap ra. Cậu chưa từng ăn cái này trước đây, chỉ thấy cấp dưới ăn thôi.
Một khoảng lặng kéo dài sau đó, Hong Jae-min lẩm bẩm rồi lẳng lặng đổi cuộn kimbap của mình với Song Yi-heon. Choi Se-kyung, đến muộn một bước, lặng lẽ nhìn vào tay mình đang trống không giữa không trung, sau đó lấy lại cuộn kimbap và cắn một góc. Gương mặt lúc nào cũng tươi cười bỗng nhiên trở nên buồn rầu.
"Cậu có tiền mà không mua kimbap tam giác ăn sao?" sekyung hỏi yi heon
"Jae-min lấy hết rồi."
"Cậu nói cái gì cũng được..." jaemin
Hong Jae-min nổi nóng với những lời nói đâm chọt của Se-, nhưng Kim Deuk-pal nhai kimbap và thêm vào:
"Không chỉ lấy tiền, mà còn bắt trộm nữa."
"Ê, cái đó thì..." jaemin
Dù có lấp liếm nhưng Song Yi-heon không đứng về phía hay tha thứ cho cậu ta, khiến Hong Jae-min khó chịu nhét đầy kimbap vào miệng. Hong Jae-min đã kéo Song Yi-heon đến đây trong cơn bực tức, không có ý định tha thứ. Kim Deuk-pal tiếp tục ăn và cầm lấy hộp mì ăn liền. Sau khi ăn kimbap khô khốc, cậu thấy nghẹn và uống một hơi nước súp mì. Vị ngọt đậm đà của gia vị khiến anh nhớ lại lần đầu tiên ăn mì gói khi mới lên Seoul, cách đây hơn ba mươi năm, vẫn không thay đổi.
* * *
Cả ba chàng trai, mỗi người ngậm một cây kem, bước ra khỏi căng tin và đi dọc theo sân trường. Hong Jae-min, đang đi theo sau một cách miễn cưỡng, đột nhiên chửi thề khi điện thoại reo và rồi rẽ sang hướng khác. Dù miễn cưỡng ăn cùng nhau, cậu ta biến mất mà không chào hỏi khi có chuyện xảy ra.
Dù Hong Jae-min có ở đó hay không, Kim Deuk-pal cũng chẳng mấy quan tâm. Anh vừa ngậm cây kem vừa nhìn ngắm sân trường lạ lẫm. Sau bữa trưa, các học sinh như đã hẹn trước, các cô gái thì đi dạo quanh sân trường, còn các chàng trai thì chơi bóng đá trên sân. Thành thật mà nói, Kim Deuk-pal cũng rất muốn lao vào sân và đá bóng, khiến cơ thể anh cảm thấy ngứa ngáy không yên.
"Se-kyung, chào cậu."
"Chào."
Nổi tiếng là Choi Se-kyung, dù đi bộ trên lối đi toàn các cô gái, cậu ấy vẫn bận rộn nhận lời chào từ các cô nàng. Một nhóm cô gái khoác tay nhau vẫy tay chào rồi đi qua, rồi một nhóm khác lại gọi tên Choi Se-kyung và chào hỏi một cách vui vẻ. Kim Deuk-pal nhìn cảnh đó và nghĩ rằng cuộc sống của Choi Se-kyung cũng thật mệt mỏi, cậu khẽ lắc đầu.
Trong khi đó, các cô gái không nhận ra Song Yi-heon với mái tóc cắt ngắn. Nhìn cậu ấy trẻ trung và dễ thương, nhưng ánh mắt lại sắc sảo và biểu cảm nghiêm nghị, đang chăm chú mút cây kem. Thấy cậu ấy lạ mặt, các cô gái không hỏi trực tiếp mà lại hỏi Choi Se-kyung, người mà họ quen biết.
"Cậu ấy là ai vậy?"
"Bạn trai của mình."
Se-kyung đáp, mắt cười rạng rỡ.
" điên này mất trí rồi à..."
Bị tấn công bất ngờ, Kim Deuk-pal ném cây kem xuống và túm cổ áo của Se-kyung. Các cô gái ngạc nhiên mở to mắt như thỏ, nhưng khi thấy Song Yi-heon phản ứng dữ dội và phản đối, họ ngay lập tức nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa và cười khúc khích, thậm chí còn chúc cậu ta và Se-kyung có một tình yêu đẹp, khiến họ trở nên lúng túng hơn.
Kim Deuk-pal tức giận lắc cổ áo Se-kyung. Không thể động tay động chân với các nữ sinh, cậu chỉ có thể trút giận lên Se-kyung.
"Không, tôi không hẹn hò! Nói rõ đi!"
"Tại sao, Yi-heon? Cậu xấu hổ về tôi à?"
Dù cổ áo bị kéo mạnh khiến làn da đau đớn, Se-kyung vẫn đáp lại một cách nghịch ngợm. Tuy nhiên, khi tên của cậu ấy được gọi lên và danh tính của cậu nam sinh được tiết lộ, tiếng cười dần tắt. Nếu là Song Yi-heon, người đã bị đồn là đồng tính, thì chuyện này không thể chỉ là một trò đùa đơn giản mà có thể nghiêm trọng hơn nhiều.
"Ồ, cậu là Song Yi-heon à?"
Không khí thay đổi, Kim Deuk-pal đẩy cổ áo Se-kyung ra và đứng chống nạnh.
"Phải, thì sao?"
Tính cách tốt và dễ bị lợi dụng chỉ cách nhau một chút. Kim Deuk-pal luôn đối xử tôn trọng với con gái nhà người ta, nhưng cậu không có tính cách tốt đến mức chịu đựng những đứa trẻ hư hỏng, rõ ràng là coi thường mình. Ít ra là với mấy đứa con gái thì cậu chỉ dừng lại ở việc đối xử khó chịu, nhưng nếu là con trai thì cậu sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy.
"Vậy hai người, ừm... Ý mình là đồng giới, đồng giới, thật sự hẹn hò sao....?"
Cô ấy không có ý phản đối đồng tính. Nhưng vì trong trường, Song Yi-heon từng bị bắt nạt vì là người đồng tính, nên việc chấp nhận đồng tính một cách thoải mái cũng không dễ dàng. Hơn nữa, ánh mắt của Song Yi-heon sao mà sắc lạnh đến thế. Các cô gái lo sợ trước ánh nhìn ấy, nên vội vàng khoanh tay lại.
Để Song Yi-heon có thể hòa nhập với nhóm bạn đồng trang lứa, cậu cần phải làm rõ quan điểm của mình về việc bị công khai là người đồng tính. Tuy nhiên, đáng tiếc thay, Kim Deuk-pal 47 tuổi lại không thể hiểu được những mối quan hệ phức tạp và tinh tế của các bạn trẻ.
Một khi đã gặp nhau tại trường học, thì chẳng phải nên hòa thuận và sống tốt với nhau sao? Đây là lập luận mộc mạc của Kim Deuk-pal.
Trước khi các nữ sinh bị khí chất lạnh lùng của Song Yi-heon dọa sợ, Se-kyung can thiệp. khoác vai Song Yi-heon, làm tan biến bầu không khí căng thẳng và giải thích:
"Tin đồn không đúng. Chúng tôi chỉ là bạn."
"Ồ, thật sao?"
"Ừ, Yi-heon không thích chỗ đông người, nên chúng tôi thường gặp riêng. Có lẽ vì vậy mà có tin đồn sai lệch. Yi-heon không ưa Hong Jae-min, và khi thấy chúng tôi gặp riêng, cậu ta bắt đầu tung tin đồn để làm khó Yi-heon."
Lời nói dối hợp lý, được pha trộn với sự thật. Với danh tiếng tốt của Se-kyung, giải thích một cách tử tế như một chính trị gia sắp tranh cử, các nữ sinh không còn nghi ngờ gì nữa. Cô gái nói:
"Phải, Hong Jae-min thật tệ."
"Yi-heon bực mình vì tin đồn nên đã cạo đầu."
"Đừng chạm vào." Yi-heon bực mình.
Se-kyung chơi đùa với tóc ngắn của Song Yi-heon, và Yi-heon đá chân cậu. Những trò đùa bình thường giữa các nam sinh làm các nữ sinh yên tâm.
Sau khi giải quyết hiểu lầm, các nữ sinh chào tạm biệt Song Yi-heon và đi dạo tiếp. Se-kyung nhặt cây kem đá Kim Deuk-pal ném và nhặt thêm rác xung quanh.
Kim Deuk-pal khoanh tay, hỏi giọng thách thức:
"Cậu đang làm gì?"
"Nhặt rác."
Se-kyung bước đi với một tay cầm đầy rác, trông như không có chuyện gì xảy ra. Khi thấy Kim Deuk-pal không đi theo, cậu ấy quay lại, chớp mắt như thể hỏi tại sao cậu ấy không đi cùng. Se-kyung hành động ngây thơ đến mức Kim Deuk-pal không thể không bật cười khinh miệt.
"Hừ, đúng là con cáo đang đùa giỡn với người ta..."
Nếu nói Choi Se-kyung giấu chín cái đuôi cáo dưới cái mông kia, chắc cậu cũng không ngạc nhiên. Kim Deuk-pal bực bội vì bị Se-kyung dẫn dắt, bước đi chậm rãi hơn. Khi thấy cậu di chuyển, Se-kyung cũng tiếp tục bước đi.
Se-kyung, người đã đi cùng Song Yi-heon ở một khoảng cách mà mu bàn tay của họ chạm nhau, đã một mình bước đi một chặng đường dài phía trước. Deuk-pal, người đã đi theo Se-kyung khi cậu đi dọc con đường trong khi nhặt rác, ngồi xuống cùng Se-kyung trên băng ghế. Khu vực đặt ghế nằm ngoài đường mòn và có nhiều bụi rậm nên đây là nơi mà học sinh không thích vì nếu ngồi đó sẽ có côn bò trên da.
Kim Deuk-pal ngồi vắt chân, lặng lẽ quan sát hành động của Choi Se-kyung. Cậu ấy đặt những mảnh rác nhặt được cẩn thận bên cạnh để không bị đổ và lấy khăn tay ra lau sạch đôi tay dơ bẩn. Kim Deuk-pal gọi nhẹ nhàng.
"Ê."
Tuy nhiên, Se-kyung đã phủ chiếc khăn tay bẩn lên đống rác thay vì vứt nó đi và nói những lời mình muốn nói.
"Hãy giấu đi giới tính của mình trong suốt thời gian học. Dù sao thì người đồng tính là Song Yi-heon, không phải cậu."
"Cậu có bị gì không? Trước mặt các cô gái thì nói là Song Yi-heon, bây giờ không còn ai thì lại không phải? Chả lẽ tôi đã biến mất hả?"
Kim Deuk-pal tức giận hỏi khi không thể tin nổi, nhưng Se-kyung chỉ quay đầu lại với nụ cười quen thuộc, khiến Kim Deuk-pal rùng mình. Đằng sau nụ cười mềm mại là đôi mắt không cảm xúc. Nếu trước đây là ánh nhìn thăm dò thì bây giờ, sau khi đã xác nhận, không còn chút cảm xúc nào.
"Nếu thực sự là Song Yi-heon, cậu sẽ bối rối khi tôi giới thiệu cậu là bạn trai của tôi."
"Chỉ nắm cổ áo thôi chưa đủ à?"
Se-kyung cười tự giễu.
"Ý tôi là cậu ấy sẽ không nắm cổ áo tôi. Song Yi-heon là người kiềm chế, không bao giờ trút ra ngoài. Cậu ấy thậm chí còn hoảng hốt khi đe dọa tôi. Khi tôi giúp cậu ấy tránh bị Hong Jae-min cướp tiền, cậu ấy đã run rẩy và không dám nói gì, chỉ nhìn xuống đất."
Se-kyung nắm chặt hai cánh tay Kim Deuk-pal, ép phải nhìn vào mắt mình.
"Đúng vậy, Hong Jae-min cũng không hợp lý. Cổ chân phải của cậu yếu là do bị Hong Jae-min dẫm đến giãn dây chằng. Vậy mà cậu lại ngồi gần hắn trong khu vực thiêu xác? Thật vô lý."
Người đã bí mật báo cáo bạo lực học đường khi đó chính là Se-kyung. Sau khi giúp Song Yi-heon tránh bị cướp tiền và thấy cậu ấy có vẻ xấu hổ, Se-kyung quyết định không can thiệp nữa. Nhưng hôm nay, khi thấy Song Yi-heon và Hong Jae-min ngồi thoải mái với nhau trong khu vực lò đốt rác, Se-kyung cảm thấy như có gì đó trong cơ thể mình bị vặn xoắn.
Kim Deuk-pal đáp lại một cách cứng nhắc, chỉ có một lý do duy nhất để biện minh.
"Tôi không nhớ vì tai nạn."
Lần đầu tiên, Se-kyung lần đầu tiên không cười dịu dàng mà là cười khinh bỉ. Kim Deuk-pal nghiến răng trước nụ cười của thằng nhóc, nhưng lời của Se-kyung vẫn sắc bén.
★★★★★BLTheKasVN ★★★★★

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.