Đại Ca Đi Học

Chương 25: Mất tiền




- 025-
Se-kyung bật đèn trong phòng, ném ba lô lên ghế rồi nằm phịch xuống giường. Nằm úp mặt vào chiếc đệm đang rung lên, cậu không hề động đậy trong một lúc lâu, rồi mới lật người lại. Mái tóc dài rủ xuống, để lộ trán cao của Se-kyung. Khuôn mặt cậu vẫn còn nét trẻ con, đứng giữa ranh giới giữa trẻ con và người lớn. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt của cậu dần dần nhắm lại.
Cậu cảm thấy mệt mỏi. Do tính nhạy cảm với âm thanh, phòng học với nhiều học sinh luôn là nơi gây phiền toái cho cậu. Se-kyung không thể tập trung học được và đã sai nhiều câu trong kỳ thi thử tháng Ba, nhiều hơn cả số ngón tay của cậu.
Tuy nhiên, điều cậu muốn hơn cả là tìm thấy Song Yi-heon thật sự.
Không phải Song Yi-heon, người đang hòa mình vui vẻ với các bạn trên sân bóng rổ, mà là Song Yi-heon thật, người đã run rẩy tìm đến cậu và cầu cứu.
Ánh mắt tràn ngập oán giận mà cậu đã nhìn thấy trong bóng tối, chỉ phản chiếu chút ánh sáng từ giọt nước mưa, đã khắc sâu vào tâm trí cậu. Se-kyung biết rằng cậu cần phải xác nhận sự an toàn của Song Yi-heon, người đã cầu cứu cậu, để thoát khỏi lầy tội lỗi này.
"Haa..."
Se-kyung thở dài, tháo cà vạt một cách bực bội. Sợi dây cà vạt đỏ bị kéo ra, tạo ma sát nhẹ với cổ áo và quấn vào lòng bàn tay cậu. Cậu giơ tay lên nhìn trần nhà.Sợi cà vạt lủng lẳng chạm vào môi cậu.
Cậu thích cảm giác viền cà vạt gấp lại sượt qua môi, cậu cứ đung đưa nó vô thức.
Se-kyung cố nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của Song Yi-heon vào ngày mưa, khi cậu đến trước nhà Se-kyung. Khuôn mặt ấy đã nhòe nhoẹt vì nước mắt, nhưng ánh mắt thì dường như giống với Song Yi-heon, người giờ đã cắt tóc ngắn. Mặc dù cảm giác rất khác, nhưng ánh mắt thì giống đến kỳ lạ.
Đúng lúc đó, điện thoại cậu đặt trong túi quần bỗng rung lên, kéo Se-kyung khỏi dòng suy nghĩ. Đúng như câu người ta hay nói "vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền", cậu lấy điện thoại ra xem, tin nhắn từ Song Yi-heon xuất hiện trên màn hình.
[Cậu đang làm gì?]
Dù chỉ đọc thôi nhưng giọng điệu khó chịu của tin nhắn dường như vang lên trong đầu Se-kyung, khiến cậu cười nhẹ. Có vẻ không phải là tin nhắn vì tò mò, vì trước khi Se-kyung kịp trả lời, điện thoại lại rung lên lần nữa với hai bức ảnh bài toán.
Hai bức ảnh về các bài toán đã được gửi đến. Chưa đầy một tiếng sau khi hết giờ tự học buổi tối, mà cậu ta đã về nhà học tiếp những bài toán mà cậu ta đau đầu trong giờ tự học. Một tin nhắn mới hiện lên.
[Giải giúp tôi]
Đó là bài toán đơn giản. Se-kyung có thể giải ngay trên điện thoại dù nằm trên giường. Nhưng thay vì vào ứng dụng tin nhắn, cậu lại mở danh sách cuộc gọi và ngón tay lơ lửng trên nút gọi. Không nhận được hồi âm sau khi tin nhắn đã đọc, điện thoại lại rung lên lần nữa.
[Cậu ngủ chưa?]
Cuối cùng, Se-kyung quay lại ứng dụng tin nhắn và gõ lời giải bài toán. Sau khi gửi lời giải ngắn, điện thoại lại rung lên ngay lập tức.
[Cảm ơn vì cậu đã vất vả]
Tin nhắn gọn gàng không thể hiểu theo cách khác. Se-kyung cầm điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu nên trả lời thế nào đây? Thông thường, Se-kyung sẽ chào hỏi theo kiểu mẫu và kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng lần này cậu không muốn ngắt liên lạc với người đối thoại.
Việc nói chuyện với người đó không khiến cậu khó chịu, họ sẽ ân cần ngay cả khi cậu không nói gì, không khiến cậu phải giả vờ tốt bụng, đương nhiên là việc liên lạc với Song Yi-heon thay đổi này thật sự khiến cậu vui vẻ. Đôi mắt ngái ngủ của cậu bỗng mở to.
"Ừm?"
Trong lúc đó, một tin nhắn khác đến. Lần này là hình ảnh. Se-kyung tưởng đó là một bài toán khác, nhưng khi kiểm tra, đó lại là bức ảnh bãi biển đẹp về đêm. Dường như cậu ấy cảm thấy có lỗi vì hỏi bài toán vào giờ muộn như vậy, hình ảnh kèm theo dòng chữ: "Đêm đẹp và lộng lẫy, cảm ơn, cuộc sống tuyệt vời." Lông mày của Se-kyung, vốn đang vui tươi chợt nhăn lại ngay lập tức.
Nếu cậu ta muốn giả làm Song Yi-heon thì hãy làm cho đúng cách...
Làm gì có học sinh trung học bình thường nào gửi những bức ảnh như thế này? Những bức ảnh như vậy chỉ giống như những gì ông chú tôi, người gần 50 tuổi của cậu thỉnh thoảng gửi kèm lời nhắn: "Yêu thương", "Hạnh phúc"... được viết trên nền những bông hoa nở to đùng.
Se-kyung cảm thấy khó chịu, nhìn chằm chằm vào màn hình, cậu thoát ra khỏi cuộc trò chuyện và vào cuộc trò chuyện với ông chú của cậu, tải về một bức ảnh tương tự và gửi cho kẻ đáng ghét đang giả làm Song Yi-heon.
Cậu ném điện thoại sang một bên và cố gắng kiềm chế sự bực bội. Khôgn phải cậu ta đang tự rêu rao mình là giả danh, và nếu cậu ta không muốn người khác nghĩ mình là người khác thì ít nhất cũng phải hành động cho đáng tin chứ nhỉ?
Điện thoại lại rung trong căn phòng im lặng. Se-kyung nhanh chóng nhặt điện thoại lên, nhưng lần này không phải tin nhắn từ Song Yi-heon, khiến cậu thất vọng. Cậu không đọc tin nhắn mới, mà lại ném điện thoại xuống giường.
Trong căn phòng tĩnh lặng, không có tiếng đồng hồ kêu, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Se-kyung. Nhưng ngay khi điện thoại lại rung lên, bất chấp nỗ lực ngủ của, cậu lập tức nhặt lên. Tên Song Yi-heon hiện trên màn hình, cậu không cần suy nghĩ nhiều mà các ngón tay ngay lập tức mở tin nhắn.
[Chúcngủngon]
Một dòng tin nhắn ngắn ngủi không có dấu cách. Trong giây lát, Se-kyung cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cảm thấy hài lòng đến tan chảy với một dòng tin nhắn đơn giản. Cậu cảm thấy thật ngớ ngẩn khi chỉ một dòng tin nhắn lại khiến tim cậu đập mạnh. Nhưng nếu cảm xúc đó có thể biến mất bằng cách phủ nhận, thì Se-kyung đã không nhận ra từ lâu rồi.
Ở bên Kim Deuk-pal, cậu không cần phải giả vờ thân thiện và tốt bụng như thường ngày. Dù ban đầu cậu tiếp cận để tìm lại Song Yi-heon thật, nhưng cũng vì Kim Deuk-pal có khả năng đối phó một cách khéo léo với những hành động thô lỗ của Se-kyung, nên cậu dần dần tìm thấy chính mình. Ngay cả khi hành động cảm xúc, Kim Deuk-pal vẫn kiên nhẫn đối xử với cậu, cho phép cậu được là chính mình một cách trọn vẹn.
"Ha ha ha ha..."
Cậu không thể phủ nhận được nữa. Se-kyung đang bị thu hút bởi Song Yi-heon thay đổi. Không phải Song Yi-heon run rẩy cầu cứu trước cửa nhà cậu vào ngày mưa, mà là Song Yi-heon tự tin và mạnh mẽ trên sân bóng rổ. Se-kyung muốn tin rằng Song Yi-heon chỉ thay đổi, chứ không phải bị thay thế bởi người khác.
Vì vậy, mỗi khi Song Yi-heon làm gì đó khác biệt, Se-kyung lại thấy bực bội. Cậu muốn tin rằng họ là một người, nhưng những hành động của Song Yi-heon làm cho cậu không thể tin được. Sự nhạy cảm của Se-kyung không cho phép cậu bỏ qua sự khác biệt giữa hai người.
"Ôi, mình không biết nữa..."
Nếu chỉ cần giả vờ không biết gì và tiếp tục sống như thế này thì sẽ không phải đối mặt với những khó khăn. Chỉ cần không hành động khác biệt một cách lạ thường, nếu giả vờ không biết gì... Đó là một cám dỗ như quả táo trong Vườn Địa Đàng. Chỉ muốn thụ hưởng trái ngọt mà không phải chịu đựng hay khổ sở gì. Đơn giản thôi mà. Chỉ cần quên đi mùa đông vừa qua, không cần phải đẩy mọi thứ đến giới hạn, không cần phải đối đầu...
Sekyung đang nhớ lại khoảng thời gian thoải mái bên Kim k-pal, đột ngột bật dậy. Cảm giác như bị dội nước lạnh khiến tim cậu đập mạnh. Cậu không thể tin rằng mình đã bị cám dỗ.
Không được.
Không thể từ bỏ cậu ấy. Vào ngày mưa đó, cậu ấy đã run rẩy và đưa ra lời đe dọa vụng về. Chính bản thân mình cũng không thể giả vờ không biết và bỏ rơi cậu ấy.
Dù Song Yi-heon giả bảo cậu đợi, nhưng Se-kyung không thể chờ đợi. Trước khi hoàn toàn bị cuốn vào Song Yi-heon thay đổi, cậu phải tìm ra Song Yi-heon thật.
Se-kyung sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tìm ra Song Yi-heon thật.
* * *
Ngoài cửa sổ, tiếng la hét của học sinh trong giờ thể dục vang lên như một bài hát ru. Ngồi trong góc phòng mỹ thuật, Song Yi-heon núp sau lưng một cậu bạn to lớn, cầm bút chì 4B, ngáp ngắn ngáp dài. Mỗi khi cậu gật đầu, một đường ngắn hiện lên trên trang giấy. Khi chuông reo báo hiệu kết thúc giờ học, cậu giật mình và vẽ một đường dài trên trang giấy.
"Ngáp—."
Kim Deuk-pal vươn vai đứng dậy. Dù có thể lực của thanh thiếu niên, nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi cơn buồn ngủ sau những ngày chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ. Cậu dụi mắt một cách lười biếng và thu dọn tập vẽ, đi theo các bạn trong lớp.
"Cậu mang ô không? Tối nay sẽ có mưa đấy."
"Chết, tớ không mang rồi. Hết giờ tự học thì chắc mưa cũng tạnh rồi."
Kim Deuk-pal, nghe lỏm được cuộc trò chuyện của những đứa trẻ khác, bước đi thong thả đến muộn. Tuy nhiên, khi cảm nhận được không khí ồn ào trong lớp, bước chân lười biếng như đang đi dạo của cậu trở nên nghiêm túc hơn. Nguồn gốc của sự náo động là những cô gái đang tụ tập ở phía sau lớp, gần tủ đựng đồ. Cậu bắt lấy bất kỳ ai ở gần và hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tiền mua sách bổ trợ tiếng Anh biến mất rồi."
"Sao lại biến mất?"
"Ai mà biết. Để trong tủ đồ rồi nhưng không thấy đâu nữa."
Kim Yeon-ji đã thu 10.000 won từ mỗi người để mua sách bổ trợ tiếng Anh. Là bạn cùng bàn của Song Yi-heon, cậu là người nộp tiền đầu tiên sau khi bị Yeon-ji thúc giục. Cậu cũng thấy Yeon-ji thỉnh thoảng nhận tiền từ các bạn và bỏ vào phong bì. Sáng nay, cô nói sẽ đi mua sách sau giờ học, nên mang toàn bộ tiền đến và để trong tủ đồ.
Kim k-pal chen vào đám đông phía sau lớp, nơi Yeon-ji đang lục lọi tủ đồ của mình. Nhưng dù tìm kiếm kỹ càng, phong bì tiền vẫn không thấy đâu. Cô thậm chí lật ngược sách và giũ mạnh nhưng chỉ có bụi rơi ra.
"Cậu có để nhầm chỗ không?"
Một bạn đứng gần đó hỏi khi thấy Yeon-ji lục tung tủ đồ. Cậu ta nghi ngờ vì khóa tủ vẫn còn nguyên nhưng phong bì tiền thì biến mất.
"Bạn tớ đã thấy tớ để vào tủ và khóa lại mà..."
"Đúng vậy, bọn tớ thấy cậu ấy làm mà."
Giọng của Yeon-ji run rẩy, gần như muốn khóc. Bạn bè cô đứng ra bảo vệ. Chỉ có bạn thân của Yeon-ji và Song Yi-heon biết mã khóa tủ của cô. Bạn bè cô luôn đi cùng từ phòng mỹ thuật về, không ai trong số họ có thể là thủ phạm. Vậy người còn lại là...
"Gì cơ?"
Kim Deuk-pal nhận lấy ánh mắt nghi ngờ từ các bạn bằng một từ đơn giản. Những đứa trẻ sợ hãi không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Không phải đâu. Yi-heon không phải người như thế."
Lời tuyên bố của Kim Yeon-ji nhanh chóng được các bạn đồng ý. Họ nhận ra chiếc xe sedan cao cấp mà Song Yi-heon sử dụng để đi học và những món đồ đắt tiền mà cậu ấy dùng một cách tự do. Song Yi-heon thường xuyên ghé qua cửa hàng tiện lợi và luôn nhận được sự yêu mến từ bà chủ tiệm. Gặp cậu ấy ở cửa hàng, không ai là không được mời ăn vặt. Rõ ràng, cậu ấy không phải là người thiếu tiền.
"Lỗi của tớ. Đáng lẽ phải cẩn thận hơn với số tiền lớn như vậy."
Thấy bạn bè nghi ngờ lẫn nhau, Yeon-ji tự trách mình, và bạn bè cô đưa ra lý do để biện minh.
"Ai cố tình lấy thì làm sao cậu ngăn được."
"Trước tiên, chúng ta nên báo với cô giáo. Se-kyung đâu rồi?"
Giữa lúc khủng hoảng đang xảy ra nhưng trưởng lớp Se-kyung lại không thấy đâu. Các bạn định tìm Se-kyung và báo cáo với giáo viên, câu chuyện dường như kết thúc. Nhưng rồi có ai đó nói một câu nghi ngờ.
"Hôm nay Hong Jae-min có đến trường không?"
Các bạn im lặng. Nhưng ý nghĩa của sự im lặng là rõ ràng. Mọi ánh mắt hướng về phía bàn của Hong Jae-min, nơi chỉ có chiếc cặp trống rỗng treo lủng lẳng.
"Hôm nay cậu ta không vào lớp mỹ thuật."
★★★★★BLTheKasVN ★★★★★

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.