Đại Ca Đi Học

Chương 26: Hong Jae-min thích ai cơ?




- 026-
Hong Jae-min trốn học là chuyện thường như cơm bữa. Cậu thường xuyên vắng mặt không phép đến mức số ngày đi học của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, và ngay cả thầy cô cũng phải bó tay. Một số thầy cô sợ hãi trước cách cư xử thô lỗ của cậu, vì thế thầy chủ nhiệm phải ra tay xử lý nhóm của Jae-min.
Cậu thường xuyên bắt nạt Song Yi-heon yếu đuối, nhưng cũng có vài học sinh trong lớp này đã bị Jae-min lấy tiền dưới danh nghĩa mượn tạm.
Khi sự im lặng kéo dài, nghi ngờ của các học sinh ngày càng tập trung vào một chỗ.
"Có nên mở cặp của Hong Jae-min không?"
Người đề xuất ý tưởng này là học sinh ngồi phía trước Jae-min, thường xuyên bị cậu đánh vào đầu. Mặc dù không ai trả lời, nhưng việc các học sinh đóng cửa trước và sau của lớp là một sự đồng thuận ngầm. Tất cả thành viên trong nhóm của Jae-min đều thuộc các lớp khác, nên không ai phản đối. Học sinh đề xuất nuốt khan rồi cầm lấy cặp của Jae-min. Khi cậu ta dò dẫm khóa kéo và nắm lấy đầu khóa, một giọng nói mỉa mai vang lên.
"Các cậu có sở thích bắt nạt người khác như vậy à?"
Đó là Song Yi-heon, người đang đứng với tay đút trong túi quần. Mặc dù rõ ràng cậu cũng có ác cảm với Jae-min, nhưng vẻ mặt nhăn nhó của cậu dường như không hài lòng với tình huống nghi ngờ Jae-min.
"Chính cậu mới nói lung tung đấy. Chúng tôi đâu có bắt nạt Jae-min bao giờ?"
Một học sinh nữ có vẻ mặt dữ dằn khoanh tay dưới ngực bước tới.
"Song Yi-heon, chẳng phải cậu cũng ghét Jae-min sao?"
Điều đó ám chỉ rằng nếu có ai biết rõ về sự độc ác của Jae-min, thì người đó chính là Song Yi-heon. Tất cả học sinh trong lớp đều biết rằng Yi-heon từng bị Jae-min bắt nạt. Do đó, việc nghi ngờ Jae-min sẽ làm Yi-heon vui nhất.
Nhưng người đang đứng trong lớp hiện giờ là Kim Deuk-pal trong cơ thể của Song Yi-heon. Mặc dù không có ý định kết thúc cuộc trả thù cho Yi-heon bằng cách đánh Jae-min vài lần, nhưng cậu không thể chịu được việc ai đó bị đối xử bất công.
"Đúng là lục cặp người khác khi không có mặt chủ nhân là sai. Nhưng ai cũng biết thói quen xấu của Jae-min và không ai biết cậu ta đã đi đâu trong giờ mỹ thuật. Không nghi ngờ cậu ta mới là điều bất thường. Nếu nói rằng lục cặp Jae-min sẽ bị cậu ta chửi mắng và đánh, thì đổ lỗi cho chúng tôi là bắt nạt Jae-min không đúng."
Học sinh nữ có vẻ mặt dữ dằn không dễ bị thuyết phục, và Kim Deuk-pal nuốt một tiếng thở dài.
"Việc tôi bị bắt nạt không liên quan gì đến việc mất tiền của lớp. Đó là chuyện giữa tôi và Jae-min. Và trước giờ mỹ thuật, Jae-min đã bị gọi lên văn phòng thầy chủ nhiệm. Cậu ta không phải là người lấy."
Khi Deuk-pal nói về hành tung của Jae-min, học sinh nữ có vẻ dữ dằn, cô là Shin Ji-soo, cắn môi không nói gì. Các học sinh khác cũng không dám đưa ra phát ngôn nghi ngờ. Kim Deuk-pal muốn chỉ trích hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không muốn kích động học sinh nên im lặng. Thay vào đó, cậu vỗ vai Kim Yeon-ji.
"Khi nào đi mua sách, tôi sẽ đi cùng. Tôi sẽ trả tiền."
Mặc dù 30.000 won có thể là số tiền lớn với học sinh, nhưng đối với Deuk-pal thì không. Thà giải quyết bằng tiền còn hơn để ai đó bị oan. Nhưng Yeon-ji xua tay lắc đầu từ chối.
"Không phải cậu làm mất tiền, sao lại phải trả tiền chứ."
"Ai trả tiền không quan trọng. Tấm lòng mới quan trọng. Số tiền này không lớn, tôi có thể trả."
Shin Ji-soo nhướng mày. Lời nói của Deuk-pal với tư cách là người lớn không muốn gây gánh nặng cho Yeon-ji, nhưng khi qua miệng của Song Yi-heon, nó nghe như khoe khoang tiền bạc. Mặc dù Shin Ji-soo biết Yi-heon thay đổi là một người tốt và giàu có, nhưng cô không thể chịu được sự khoe khoang này. Cô chỉ ra vấn đề trong lời nói của Yi-heon.
"Chúng tôi không phải kẻ ăn xin. Cậu nghĩ chúng tôi làm to chuyện vì tiền sao? Số tiền không quan trọng. Vấn đề là trong lớp có kẻ trộm."
"Đúng vậy. Chúng ta phải sống cùng lớp cả năm. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì sao?"
Vấn đề đã chuyển sang khía cạnh đạo đức và nhân phẩm. Sự huyên náo vì có kẻ trộm trong lớp đang chuyển hướng. Hầu hết mọi người đồng tình với lập luận của Shin Ji-soo.
Khi Kim Deuk-pal đang cố gắng đối mặt với không khí căng thẳng, cửa sau mở ra.
"Chết tiệt, biến đi. Đồ khốn kiếp. Tôi đã bảo tôi không cần, mà cậu cứ thích làm rồi cảm ơn cái gì chứ-."
Hong Jae-min bước vào lớp, liên tục chửi bới Se-kyung đang theo sau. Mặc dù bị mắng nhiếc, Se-kyung vẫn cười toe toét, càng khiến Jae-min điên tiết hơn với những lời lẽ không thể lặp lại. Jae-min nhận ra không khí trong lớp không bình thường khi nghe thấy tiếng chửi của mình vang lớn.
"Cái gì xảy ra vậy? Sao không khí như thế này?"
Ngay cả việc học sinh tụ tập trong giờ nghỉ cũng không bình thường. Jae-min nhìn quanh lớp rồi phát hiện học sinh ngồi trước đang cầm cặp của mình.
"Cậu bị điên à? Sao lại động vào cặp của người khác. Muốn chết à."
Jae-min giật lại cặp của mình. Cậu đang rất bực tức.
Việc Jae-min bị gọi lên văn phòng thầy chủ nhiệm và tình cờ gặp Se-kyung, người thường xuyên được khen ngợi, là chuyện thường xuyên. Nhưng hôm nay, Se-kyung bỗng nhiên nói tốt về Jae-min khiến cậu được thầy chủ nhiệm thả ra. Điều này khiến Jae-min cực kỳ khó chịu vì tự ái bị tổn thương khi nhận sự giúp đỡ từ người cậu ghét.
Jae-min muốn đánh Se-kyung cho hả giận, nhưng vì Se-kyung có người chống lưng mạnh nên cậu không thể động vào. Thế nên cậu cần một đối tượng khác để trút giận, và người cầm cặp của cậu là mục tiêu xui xẻo. Khi Jae-min giơ tay định đánh, Shin Ji-soo bước tới can ngăn.
"Hong Jae-min. Lớp mất tiền. Mọi người quyết định kiểm tra cặp của tất cả, nên cậu cũng phải mở cặp ra."
Jae-min cười nhạt, tiến lại gần Ji-soo với vẻ đe dọa.
"Thế nên cậu mới bảo hắn lục cặp của tôi à?"
Dù có mạnh mẽ đến đâu, một cô gái không thể không sợ hãi khi bị một tên con trai to lớn đe dọa. Cô cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào Jae-min, nhưng tay cô run rẩy nắm chặt váy.
"Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Cậu nghĩ tôi không dám đánh con gái sao..."
Jae-min giận dữ nắm lấy vai áo của Ji-soo, giật mạnh. Khi cậu định giơ tay đánh, một chiếc quạt cầm tay bay thẳng vào đầu Jae-min.
"Ugh!"
Chiếc quạt nhỏ mà Yeon-ji lấy ra từ tủ đồ va vào tóc nhuộm vàng của Jae-min và vỡ thành từng mảnh. Cậu đẩy Ji-soo ra, la hét.
"Thằng nào làm?!"
Đúng như niềm tin của Hong Jae-min, người luôn sẵn sàng đánh người khác nhưng không bao giờ chịu đựng được khi bị người khác đánh, chiếc bình giữ nhiệt hồng đã bay trúng mặt cậu ta, để lại một vết đỏ bừng. Chiếc bình đó, tất nhiên, là của Yeon-ji.
"Chết tiệt"
"Tôi đây."
Song Yi-heon, người đang ném bất cứ thứ gì trong tay, thấy Yeon-ji giật mình thì đặt chiếc búa mát-xa xuống. Cậu đút tay vào túi quần, tiến lại gần Jae-min, người đang đạp lên chiếc cốc giữ nhiệt, đầu bốc khói, Yi-heon đứng chắn trước Ji-soo như thể bảo vệ cô.
"Cậu không còn việc gì khác ngoài đánh con gái à."
"Đồ khốn. Cậu không thấy cô ta gọi tôi là kẻ trộm sao?"
Jae-min chắn ngực đang đau nhói bằng cánh tay, nhớ lại ký ức cơn đau từ trận đòn vào ngày đầu tiên năm học của Yi-heon. Cậu hốt hoảng khi thấy Yi-heon cười nhạt. Đúng là những kẻ như Jae-min chỉ sợ bị đánh.
"Đúng, tôi thấy. Cô ấy thông minh nói đúng đấy. Đang lẽ cậu phải sống tốt chứ. Mới 19 tuổi mà đã có tiếng xấu thế này rồi. Cậu là rác rưởi thật."
"Thằng chó..."
"Ừ, đúng, cậu là rác rưởi."
Tính nóng mang theo cả đời của Jae-min không thể biến mất sau một trận đòn. Dù phong độ đã bị sụt giảm, cậu vẫn không thể chịu nổi sự sỉ nhục trước mặt cả lớp.
"Cái thằng..."
Jae-min túm cổ áo Yi-heon. Mặc dù cơ thể cậu không còn mảnh khảnh như trước, cơ bắp đã phát triển thêm nên không còn dễ dàng lột ra, nhưng áo sơ mi của Yi-heon vẫn bị túm lên, lộ ra phần bụng gầy gò.
"Thực sự, nếu cậu đánh con gái, cậu không đáng đứng đây đâu."
Mặc dù bị túm cổ áo, Song Yi-heon không thay đổi tư thế, cậu vẫn bình thản nói. Sự khinh thường trong lời nói, cảm thấy lãng phí nắm đấm của mình, như này càng làm Jae-min tức điên. Cậu kéo Yi-heon lại gần, giận dữ gầm lên, để lộ hàm răng sắc nhọn. Nhưng Song Yi-heon vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt.
"Nếu cậu đánh con gái, thì cậu đeo con cu trong quần để làm gì? Jae-min."
Yi-heon dùng đầu gối ấn mạnh vào khối thịt nhô ra giữa hai chân Jae-min. Mặt Jae-min trắng bệch. Yi-heon nghiêng đầu cười nhạt, uể oải chế nhạo cậu ta.
"Cậu có cần tôi đá vỡ nó không?"
"Đồ gay chết tiệt!"
Hong Jae-min đã luôn làm phiền Song Yi-heon vì cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhận ra rằng bản thân mình thích Song Yi-heon. Khi bị kích thích bởi sự gần gũi tình dục đồng tính, Jae-min đã hoảng sợ và đẩy mạnh Yi-heon. Những nam sinh đã căng thẳng, sẵn sàng can ngăn nếu có đánh nhau, nhanh chóng can thiệp và giữ chặt lấy Yi-heon.
Hong Jae-min bị cuốn vào một mớ hỗn độn và kích động bởi nhiều cảm xúc: bao gồm sự khó chịu khi bị kích thích bởi người đồng tính, sự bối rối vì phản ứng của cự vật, cậu đang cương lên, sự oan ức khi bị coi là kẻ trộm mà thậm chí cậu không biết mất cái gì, và sự thất vọng khi Song Yi-heon đứng về phía Shin Ji-soo. Cậu ta điên cuồng đá vào những chiếc ghế và bàn học, hét lên đầy giận dữ.
"Tôi không lấy! Tôi không lấy mà! Cô ta gọi tôi là kẻ trộm, nên tôi mới..."
Khi cơn giận bùng nổ, các học sinh lo lắng lùi lại. Jae-min tiếp tục gây náo loạn, làm ầm lên để ngăn cản bất cứ ai lại gần và khi cơn giận lắng xuống, cậu nhận thấy mình đứng giữa một vòng tròn học sinh và bàn ghế bị đá văng xung quanh Hong Jae-min.
"Đồ khốn... Mẹ kiếp..."
Jae-min đọc thấy sự ghê tởm trong ánh mắt của các bạn học. Đây không phải là lần đầu cậu bị tẩy chay bởi những học sinh có gia đình bình thường. Mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy trống rỗng, và cậu càng hành xử thô lỗ để che giấu sự cô đơn. Nhưng dù hoàn cảnh gia đình có khó khăn, việc cậu chọn bắt nạt và gây rối là tự nguyện, nên cậu không thể hòa nhập với các bạn.
Ngay cả khi không ai trong lớp mong cậu biến mất, Jae-min cũng không muốn ở lại. Nhưng khi cậu định ra khỏi lớp, Choi Se-kyung, người đang đứng tựa vào cạnh cửa, đứng chặn cửa sau.
Hong Jae-min nhìn theo cánh tay Se-kyung chắn ngang ngực mình. Cậu thấy đôi lông mày đen đậm của Se-kyung nhướn lên. Se-kyung nhẹ nhàng nhắc nhở điều mà Jae-min đã quên.
"Tất cả đều phải kiểm tra cặp của mình mà."
Hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ. Jae-min cố gắng kiềm chế cơn giận.
"Được thôi, kiểm tra đi."
Dù sao cậu cũng không lấy cắp. Hong Jae-min tìm cặp của mình, nó nằm kẹt giữa chân bàn bị đẩy văng ra. Cặp trống rỗng chỉ có vài chiếc bút, không giữ được hình dáng ban đầu vì bị nhàu nát.
Jae-min nhặt cặp lên, mở khóa và giũ ngược.
"Tôi đã nói không lấy mà..."
Một chiếc phong bì trắng rơi ra từ cặp mở. Đầu phong bì không khép lại, để lộ các tờ tiền xanh.
Lộc! Tiếng rơi của các cây bút làm vang lên âm thanh trong không gian yên lặng.
★★★★★BLTheKasVN ★★★★★

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.