Đại Ca Đi Học

Chương 83: Tôi ước gì cậu thật sự là Song Yi-heon (12+)




083
Chấm đỏ tàn thuốc đỏ bừng rơi xuống đất. Kim Dong-soo dùng nắm đấm cứng rắn như thép giáng xuống đầu Song Yi-heon. Cậu loạng choạng, đầu óc chao đảo như bị đánh mạnh, rồi bị đá vào ống chân và ngã xuống đất. Trong khi Song Yi-heon cố gắng cuộn mình lại để tự bảo vệ, Kim Dong-soo vẫn tiếp tục đá vào lưng cậu một cách không ngừng nghỉ, đầy giận dữ.
"Dừng lại!"
Trong tầm nhìn mờ mịt, Song Yi-heon thấy Se-kyung cố gắng lao tới, nhưng bị giữ lại và bị đánh đập. Song Yi-heon cố gắng nắm lấy chân Kim Dong-soo để ngăn chặn đòn đánh. Cậu ôm chặt ống chân Kim Dong-soo bằng cả hai tay, cố gắng kiềm chế những cú đá. Cuối cùng, Kim Dong-soo phải dùng sức mạnh đẩy Song Yi-heon ra. Khi đã đẩy được Song Yi-heon ra xa, Kim Dong-soo thở hổn hển, nhìn lên trời để trấn tĩnh lại.
Khi đã bình tĩnh lại, Kim Dong-soo nhìn Song Yi-heon đầy khinh bỉ.
"Anh ấy đã chết vì cứu mày."
"Khụ... khụ... khụ..."
Song Yi-heon ho ra từng tiếng, mỗi cơn ho đều làm cơ thể cậu đau nhói.
"Lý do duy nhất để mày sống là vì cái chết của anh ấy không thể vô nghĩa. Không có lý do nào khác."
Song Yi-heon cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy đôi giày thể thao xám cũ kỹ của Kim Dong-soo. Cậu nghĩ thầm: Anh ấy hẳn đã sống rất khó khăn, không biết có đủ ăn không. Mặc dù bị đánh đến mức không còn hình dạng, Song Yi-heon vẫn nghĩ về những điều đó một cách mơ hồ.
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt taonữa. Đừng bao giờ nhắc đến anh ấy nữa. Mày hãy giữ lấy mạng sống mà anh ấy đã cứu."
"..."
"Sẽ không có lần thứ hai đâu."
Kim Dong-soo cảnh cáo lần cuối rồi dẫn đám đàn em rời đi. Song Yi-heon chỉ biết nhìn theo bóng lưng họ mờ dần trong bóng tối, không thể hỏi xem họ sẽ đi đâu. Họ biến mất như khi họ xuất hiện, biến vào bóng đêm.
Âm thanh của cây gậy bóng chày kéo lê trên mặt đất cũng bị nuốt chửng bởi tiếng ồn của thành phố. Khi đám người đã hoàn toàn rời đi, Song Yi-heon mới khó nhọc trở mình nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời đêm được chiếu sáng bởi ánh đèn thành phố, những đám mây trôi chậm rãi hiện rõ từng đường viền.
Dù đã quen với việc bị đánh đập từ thời Kim Deukpal, nhưng lần này, Song Yi-heon không muốn cử động. Đau đớn không chỉ là về thể xác, mà còn là về tinh thần. Việc đi học từng khiến cậu vui vẻ, giờ lại trở thành một nỗi nhục nhã không thể chịu nổi.
Cái trường chết tiệt đó, không đi thì có sao đâu. Đây là lý do tại sao sâu róm phải ăn lá thông. Đã không có số học hành mà cứ muốn đi học, tổ chức mới tan rã, đám đàn em mới không nhà cửa lang thang. Việc trả thù của Song Yi-heon đúng là vô ích. Cậu chỉ cần một cái cớ để trốn tránh đám đàn em và đi học thôi.
Cậu cắn chặt môi.
Lúc đó, quyết định đi học là điều tốt nhất cậu có thể làm, nhưng cảm giác vô dụng đã làm cậu hiểu sai tất cả mọi thứ.
Phía trên người Song Yi-heon đang nằm duỗi dài, Se-kyung xuất hiện. Không giống như Song Yi-heon bị đánh đập, Se-kyung dường như chỉ bị đánh sơ qua, không ảnh hưởng đến khuôn mặt. Tuy nhiên, cơ thể ẩn dưới lớp áo chắc chắn đầy vết bầm tím.
Se-kyung cố gắng nâng Song Yi-heon dậy bằng cách luồn tay qua vai cậu, nhưng Song Yi-heon gạt tay Se-kyung ra và tự mình ngồi dậy. Cậu quay đầu đi, không muốn nhìn thấy Se-kyung. Ánh mắt cậu rơi vào điếu thuốc mà Kim Dong-soo đã bỏ lại. Cậu muốn hút thuốc, cảm thấy việc mình cố bỏ thuốc và thay bằng kẹo là thật trẻ con và đáng khinh.
"Đi đến bệnh viện thôi."
Song Yi-heon gạt tay Se-kyung ra khỏi vai mình và đứng dậy.
"Cậu bị đánh đến mức này mà vẫn chưa đủ sao?"
Cảm giác xấu hổ vì đã đi học khiến cậu không muốn nhìn thấy Se-kyung, người đã ở bên cạnh cậu suốt thời gian đó. Sự chán ghét thời gian và không gian đã trải qua ở trường chuyển hết lên Se-kyung.
Ánh nhìn kiên định của Se-kyung vẫn theo sau cậu. Không cần phải nhìn, Song Yi-heon cũng biết cậu ấy đang nhìn mình. Mọi lời tỏ tình của Se-kyung giờ đây trở nên thật lố bịch. Những lời tỏ tình từng khiến cậu cảm thấy dễ thương và trong sáng giờ đây lại trở nên giả dối và đáng ghê tởm.
Cơn giận dữ bùng lên một cách bột phát. Song Yi-heon biết rằng không phải lỗi của Se-kyung, nhưng việc bị kéo vào trò chơi tình yêu của cậu ấy khiến Song Yi-heon cảm thấy nhục nhã. Cậu giận Se-kyung vì đã khiến mình bị kéo vào tình yêu trẻ con này.
Cậu không muốn phải gánh chịu cảm giác tội lỗi một mình. Khi có cơ hội đổ lỗi cho Se-kyung, cậu nói ra những lời cay đắng, hy vọng làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân. Cậu nghĩ rằng chỉ khi làm tổn thương Se-kyung, nỗi đau của cậu mới có thể dịu bớt.
"Cậu chỉ được cái mồm. Sinh ra trong giàu sang, chỉ biết học hành mà chẳng hiểu gì cả."
Quay lưng lại với Se-kyung, Song Yi-heon nắm chặt tay thành nắm đấm. Cậu đổ sự căm thù lên cái bóng Se-kyung đổ dài trên mặt đất, cái bóng che phủ một phần bóng của cậu ấy.
"Nói là muốn cùng khổ ư? Cậu chưa bao giờ thực sự trải qua khổ cực. Những kẻ như cậu sẽ là những kẻ đầu tiên bỏ chạy khi mọi thứ trở nên khó khăn. Chỉ giỏi nói những lời hoa mỹ mà thôi."
"Yi-heon à."
"Đồ điên. Không tỉnh táo nên mới theo đuổi tôi, mặc dù cậu biết tôi là xã hội đen và tuổi lớn hơn cậu. Cậu không biết tại sao cậu lại bị thu hút bởi một người đàn ông lớn tuổi hơn vì cậu không được cha mình chấp nhận, đồ khốn."
"Song Yi-heon."
"Đừng gọi tên tôi như thế!"
Cậu gào lên và vung tay về phía Se-kyung. Choi Se-kyung biết tất cả mọi thứ. Se-kyung biết rõ rằng linh hồn trong cơ thể Song Yi-heon là của một người khác, nhưng vẫn cố tình gọi tên Song Yi-. Biết rằng cậu ấy đã chứng kiến cảnh mình bị bỏ rơi bởi đám đàn em, Song Yi-heon cảm thấy bị khiêu khích.
Cơn giận bùng lên, lí trí biến mất nhường chỗ cho bạo lực, Song Yi-heon lao vào đánh Se-kyung, đánh vào bất cứ nơi nào có thể. Những cú đấm loạn xạ rơi vào ngực và mặt của Se-kyung, loạn xạ khiến Se-kyung né mặt đi. Dù không đánh trả, Se-kyung vẫn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ như ho khan.
Se-kyung, người đang loạng choạng lùi lại sau khi bị tát, dựa vào tường. Song Yi-heon quét chân khiến Se-kyung ngã xuống. Khi Se-kyung ngã xuống đất. Khi tầm mắt của Se-kyung ngang với tầm mắt của anh ấy, Song Yi-heon dùng cánh tay đè lên xương đòn của cậu ấy.
"Ha, ha..."
Hơi thở hổn hển của họ hòa quyện vào nhau. Trong khoảng cách gần gũi, Se-kyung nhìn lên Song I-heon, người đang trừng mắt nhìn cậu như thể sắp giết cậu, với một nụ cười ảm đạm. Nụ cười thường ngày của anh bỗng trở nên u ám và ảm đạm.
"Nếu tôi bị thương nặng hơn thì tốt rồi."
"Gì?"
"Tôi ước gì tôi đã bị đánh đến mức không còn gì nữa rồi bị vứt đi."
Tiếng cười mỉa mai và giọng điệu của cậu ấy có chủ ý. Se-kyung biết rõ ý định của mình khi nói những lời đó. Song Yi-heon, với đôi mắt có những tia máu vỡ, chăm chú nhìn cậu ấy, nhận ra Se-kyung đang nói thật, liền rùng mình.
"Đồ điên..."
"Tôi muốn nhặt cậu lên và giam cậu lại. Không cho cậu đi đâu cả."
"Đồ tâm thần."
"Tôi ước gì cậu thật sự là Song Yi-heon."
Se-kyung dùng ngón tay cái ấn vào vết thương trên môi của Song Yi-heon. Ấn mạnh vào vết rách, một giọt máu tròn, máu chảy ra quanh ngón tay, vết thương bị ấn mạnh khiến máu chảy nhiều hơn. Se-kyung thờ ơ xoa ngón tay cái của mình. Những giọt máu sắp chảy xuống, cậu bôi lên môi của mình.
Khuôn mặt Song Yi-heon càng thêm phần dữ tợn khi máu tràn ra. Se-kyung cười khẽ.
"Vậy nên, dù cậu có tức giận và bất lực thế nào, tôi muốn cậu vẫn là Song Yi-heon, bị bỏ rơi như vậy."
Se-kyung hạ mi xuống và dán mắt vào những giọt máu lan ra như sơn, từ từ nhấc lông mi lên. Khi ánh mắt gặp nhau, đôi mắt dài của cậu kiên quyết.
"Giống như bây giờ, mãi mãi."
"...!"
Se-kyung nắm lấy tóc gáy sau đầu của Song Yi-heon và vặn mạnh. Dù Song Yi-heon đẩy mạnh vào xương quai xanh cậu ta, cố đẩy ra nhưng vô ích. Se-kyung vẫn cố tình hôn lên môi cậu. Môi hai người chạm vào nhau. Hai hàng răng đụng vào, vết thương trên môi Song Yi-heon khiến máu phun ra. Dù Song Yi-heon cố đẩy Se-kyung ra, nhưng cậu ấy vẫn nắm chặt đầu Song Yi-Heon.
Se-kyung nhắm mắt lại, mút lấy hơi thở của đối phương. Không giống một nụ hôn. Trong khoảnh khắc này, sự tức giận bùng lên. Song Yi-heon nghiến răng cắn mạnh vào môi của Se-kyung. Âm thanh của thịt bị cắn nghe rõ mồn một.
Máu tràn ra, mùi tanh lan tỏa, Se-kyung dùng lưỡi tìm đường vào miệng Song Yi-heon, len qua khe hở răng. Chúng hở ra khi Song Yi-Heon cắn môi cậu. Song Yi-heon nghiến chặt răng kiên trì nhưng không đủ chính xác, sự vụng về làm Se-kyung có cơ hội. Song Yi-Heon gặm lấy môi đối phương mà không hề lo sợ. Đối diện với ánh mắt hung dữ nhưng Se-kyung vẫn cố gắng tiếp cận.
Khoảng cách gần đến mức cả hai có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau. Hàng mi dàng của Se-Kyung dường như rung lên nhưng môi lưỡi cầu không hề dừng lại.
Dần dần, mục tiêu của hai người khác nhau. Se-kyung cố gắng muốn hôn, còn Song Yi-heon muốn dùng bạo lực cắn lấy Se-Kyung. Cuộc chiến giữa hai người rõ ràng và tàn bạo, môi Se-kyung toác ra.
Nếu là bình thường, Song Yi-heon có lẽ sẽ bỏ qua sự cứng đầu không giới hạn của Se-kyung. Nhưng hôm nay không phải như vậy. Tổn thương mà Song Yi-heon phải chịu đựng quá lớn.
Cậu dùng đùi để kích thích, tì lên gây áp lực lên phần trung tâm đang bị kẹp giữa hai chân của Se-kyung. Khi có sự tác động vật lý lên phần trung tâm, sự động chạm làm chỗ đó đã hơi cương lên, nó nhanh chóng phồng lên đầy đủ. Se-kyung, người luôn bình tĩnh trước mọi nỗi đau đã chuẩn bị tinh thần, giờ đây đôi mắt cậu ta dường như vặn vẹo trong sự đau đớn.
Khi sức mạnh không thể phá vỡ của Choi Se-kyung bắt đầu yếu dần, Song Yi-heon áp sát bụng cậu ấy để ấn đùi cậu vào sâu hơn. Toàn thân Se-kyung áp vào tường, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn. Làn da cậu đổ mồ hôi đẫm do thân thể cuốn lấy nhau, cảm giác như sắp bị bỏng. Yi-heon nắm lấy mái tóc dày của Se-kyung giữa các ngón tay, kéo mạnh. Lưỡi Se-kyung đang bá đạo chiếm trọn khoang miệng cậu rời ra, không khí tràn vào phổi.
Se-kyung bị túm tóc và cằm ngửa ra sau, khóe miệng rách nát, như thể cậu ấy chỉ định bỏ cuộc nếu bị Yi-Heon cắt lưỡi. Điểm tiếp xúc bên dưới đã phồng lên từ lâu, dịch trong suốt thấm ra ngoài quần. Se-kyung, cậu đang thở hổn hển với đôi mắt ướt, cậu ấy thốt ra một lời xin lỗi nhẹ nhàng:
"...Xin lỗi."
★★★★★BLTheKasVN ★★★★★

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.