Đại Ca Đi Học

Chương 84: Đột ngột quá, tôi chết quá đột ngột




084
Choi Se-kyung xin lỗi với đôi mắt như sắp khóc.
"Tôi xin lỗi vì đã thích cậu."
Se-kyung nhốt Song Yi-heon trong vòng tay cậu khi cậu ta cố gắng vặn người chui ra. Không thể đối diện với nỗi sợ hãi của mình, cậu ghé sát má và thì thầm nhanh như bắn vào tai Yi-Heon.
"Trước đây tôi luôn nghĩ rằng bố tôi quá đáng. Dù tôi có hơi kỳ lạ nhưng không đến mức bị giám sát. Nhưng cậu nói đúng, tôi đúng là một kẻ điên và bị tâm thần."
"...Đồ khốn. Im đi."
"Tôi đã nghĩ thật may mắn vì cậu đã chết."
Yi-heon dừng phản kháng. Thay vào đó, cơ bắp căng lên.
"Nếu cậu không chết, cậu sẽ đi với những người đó. Cậu không thích tôi và tôi không thể giữ cậu lại, nên tôi nghĩ thật may mắn vì cậu đã chết."
"......"
"Suy nghĩ như vậy không bình thường, đúng không?"
Se-kyung căng thẳng đến nỗi ngón tay run rẩy không kiểm soát được, sợ rằng Yi-heon sẽ trách mắng mình.
Khi cảm nhận được nỗi sợ hãi của Se-kyung, cơn giận trong Yi-heon nguôi đi. Nhận thức khách quan về bản thân đang trút giận lên Se-kyung, Yi-heon thấy mình thật thảm hại và mọi sự tức giận biến mất, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
Khoảnh khắc ánh đèn pha chiếu sáng giữa trời đêm khi anh nhìn thấy Song Yi-heon rơi xuống từ trên cao, ánh mắt anh chạm nhau với Song Yi-Heon tái hiện trong đầu. Như khi ấy, cơ thể không còn sức lực,dựa đầu vào vai Se-kyung và thì thầm.
"Đột ngột quá, tôi chết quá đột ngột."
Se-kyung ôm lấy lưng Yi-heon. Cơ thể áp sát như muốn làm ấm lên cái lạnh từ sự ra đi của cậu.
"Tôi không muốn chết. Ít nhất không phải là một cái chết vô nghĩa như vậy..."
Cậu cũng là con người, cũng có sự lưu luyến với cuộc sống. Dù có oán trách Yi-heon vì sự ra đi của mình, nhưng cậu không thể ghét bỏ một cuộc đời khốn khổ và đáng thương như vậy. Thay vì chìm đắm trong sự bất mãn không thể thay đổi, cậu quyết định sống một cuộc đời khác, nhưng sự bất công cất giấu bên trong vẫn không thể vượt qua.
"Đáng lẽ tôi phải nói lời tạm biệt..."
Cái chết đột ngột và sự thay đổi thân xác đã khiến cậu không thể nói lời chia tay với những người thân thiết.
Lưng của Yi-heon run lên. Dù cậu cố gắng không khóc trước mặt người trẻ tuổi, nhưng Se-kyung là người duy nhất hiểu và chia sẻ sự đau khổ của cậu. Người duy nhất hiểu cảm giác bất công của cậu cũng chính là Se-kyung.
Se-kyung mà cậu từng nghĩ là cần được bảo vệ không còn nhỏ bé nữa. Vai và ngực rộng lớn của cậu ấy đủ để che chở cho Yi-heon. Những giọt nước mắt mà Yi-heon đã không thể rơi từ lâu giờ trào ra trong vòng tay của Se-kyung.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, chúng từng hạt, từng hạt rơi vào nỗi đau của anh. Âm thanh ầm ầm của mưa rơi xuống mặt đường nhựa hòa cùng tiếng khóc than.
8. Kỳ nghỉ hè (2)
Song Yi-heon nằm trên giường, đôi mắt mờ đục, mơ màng chưa tỉnh hẳn nhìn lên trần nhà xa lạ. Cậu ngái ngủ. Những tia nắng buổi sáng rọi vào từ chiếc rèm nửa mở báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Thông thường cậu đã dậy từ lúc 5 giờ sáng.
Cả đêm điều hòa chạy không ngừng, cửa sổ để mở để thông thoáng khiến mùi đất ẩm bay vào theo gió. Mưa lớn lúc rạng sáng làm cho vườn cây tươi tốt phát ra mùi thơm ngát của cỏ xanh.
Đêm qua, cậu không về nhà. Yi-heon muốn giữ khoảng cách với tất cả những gì liên quan đến thân xác của Song Yi-heon, nhưng lại chọn đến nhà Se-kyung, điều này thật mỉa mai.
Tiếng ồn ngoài cửa sổ như thúc giục Yi-heon thức dậy, nhưng thân thể cậu nặng nề như bị nhúng nước.
Trong lúc tìm kiếm các thuộc hạ, cậu không cảm thấy mệt mỏi vì động lực mạnh mẽ, nhưng khi mục đích đạt được mà không giải quyết được gì, sự mệt mỏi gấp đôi ập đến. Toàn thân đau nhức vì bị đánh đập, đôi mắt sưng húp vì khóc khi dựa vào vai Se-kyung cũng nhức nhối. Nhớ lại những chuyện đêm qua, Yi-heon cắn chặt răng, bàn tay vò mạnh như muốn xé ga trải giường.
"Phải chăng mình đã già rồi, không uống rượu mà lại khóc lóc..."
Nhưng cảm giác tội lỗi như trước không còn. Yi-heon cảm thấy khoảng cách giữa mình và Se-kyung đã gần lại, đến mức việc khóc lóc trước mặt cậu ấy dường như cũng bình thường.
Cậu nhìn quanh căn phòng, nhận ra hộp cứu thương đã dùng tối qua. Yi-heon từ chối đến bệnh viện, lấy thuốc từ hộp cứu thương để bôi và dán miếng dán giảm đau lên lưng của Se-kyung, rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Ngoài hộp cứu thương, phòng còn có máy tính xách tay và sách vở được sắp xếp gọn gàng, cùng một tủ sách lớn chiếm cả bức tường. Điều đặc biệt nhất trong phòng là...
"Một bức tường cách âm trong nhà dân sao."
Cậu biết Se-kyung nhạy cảm với tiếng ồn, nhưng không ngờ cậu ấy lại lắp đặt tường cách âm trong nhà. Có lẽ Se-kyung nhạy cảm hơn những gì cậu tưởng.
Ngoài ra, một chiếc hộp giấu sau những cuốn sách cũng thu hút sự chú ý của Yi-heon. Mắt cậu sáng lên khi phát hiện chiếc hộp.
Choi Se-kyung cũng xem phim người lớn sao? Yi-heon biết rằng bọn trẻ ngày nay thường xem phim người lớn trên điện thoại, nhưng thời Kim Deukpal còn trẻ, nếu cất giấu kỹ như vậy, chắc chắn đó là băng video người lớn.
Yi-heon tò mò về sở thích xem phim người lớn của Se-kyung, gương mặt điển trai ấy sẽ đỏ bừng khi xem những video ấy. Cảm giác tò mò này làm cậu bớt đi cảm giác mệt mỏi và bắt đầu động đậy. Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ lờ đi, nhưng hiện tại mối quan hệ giữa họ đã tiến đến một giai đoạn mới mà Yi-heon không nhận ra. Cậu kéo ghế bàn và leo lên.
Những điều tốt đẹp thì nên chia sẻ. Yi-heon định kiểm tra trước khi Se-kyung trở lại, nhưng thay vì băng video người lớn, trong hộp chỉ có những phong bì tài liệu. Nếu không có bức ảnh của Song Yi-heon thò ra giữa các tài liệu, Yi-heon có lẽ đã đặt lại hộp vào chỗ cũ.
Khi tấm ảnh của Yi-heon với mái tóc ngắn xuất hiện, giá trị của chiếc hộp thay đổi. Sự tò mò xấu xa tan biến, Yi-heon lật ngược hộp lên bàn. Bên trong là những tài liệu điều tra mà Se-kyung đã lấy từ thư phòng của bố cậu, liên quan đến Song Yi-heon và những người xung quanh cậu.
"......"
Yi-heon lật qua từng tài liệu một cách nghiêm túc. Dù biết về bố của Song Yi-heon và gia đình qua tin tức, cậu không biết chi tiết về họ. Nhưng tài liệu điều tra của bố Se-kyung lại rất chi tiết.
Cậu chìm đắm trong đống tài liệu đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở.
"Cậu dậy rồi à?"
Trên khay mà Se-kyung mang đến có cốc nước và gói đá. Giọng nói của Se-kyung, vốn vui vẻ khi thấy Song Yi-heon đã thức dậy, ngay lập tức trở nên lung lay khi nhìn thấy chiếc hộp bị lật ngược trên bàn.
"À, cái đó-"
Nhưng Yi-heon cắt lời.
"Tôi có thể mang cái này về đọc không?"
Cậu ấy cầm tập hồ sơ lên và lắc lư trong tay khi hỏi, không có vẻ gì là khó chịu. Dường như vì quá tập trung nên cậu đã quên hỏi về nguồn gốc của tập hồ sơ. Khi nhìn thấy tình trạng của Se-kyung, Song Yi-heon ném tập hồ sơ lên bàn.
Các thành viên của băng Chilseong đã không động đến mặt cậu, nhưng đôi môi của Se-kyung đã bị cắn mạnh, sưng lên và có một lớp vảy dày. Nhớ lại việc mình cắn lưỡi cậu ta, Song Yi-heon nghiêm túc yêu cầu.
"Cho tôi xem lưỡi."
"Không sao mà."
"Nhanh lên."
Hôm qua dù bị cắn, Se-kyung vẫn không ngần ngại khuấy đảo trong miệng cậu ấy, nhưng dưới thanh thiên bạch thì có vẻ cậu ấy xấu hổ, lưỡng lự một lúc rồi mới từ từ thè lưỡi ra một chút. Đầu lưỡi đỏ tươi chỉ hơi nhô ra, không thể nhìn thấy chỗ bị cắn. Song Yi-heon nghiêng đầu, nói với vẻ không hài lòng.
"Cậu đang đùa sao?"
Khi cậu ấy cố gắng kéo lưỡi của Se-kyung ra bằng tay, Se-kyung lập tức thè lưỡi dài hơn. May mắn là cậu không cắn quá mạnh, dấu răng chỉ để lại một vết đỏ mờ và sẽ tự lành.
Song Yi-heon chậc lưỡi và gõ nhẹ vào môi dưới của Se-kyung, khiến cậu nhăn mặt và lấy tay che miệng.
"Này, Yi-heon."
Yi-heon quay lại bàn làm việc và tiếp tục nhìn vào tập tài liệu.
"Dù cậu có từ chối cũng không sao, nhưng hãy nghe trước đã."
Cách nói của Se-kyung cho thấy cậu ấy đã chuẩn bị cho sự từ chối.
"Chuyện gì?"
"Ờ thì..."
Dù đã chuẩn bị trước, nhưng Se-kyung vẫn ngập ngừng khi đối mặt với sự tò mò của Yi-heon.
"Bố tôi muốn ăn tối cùng cậu."
********
Tài phiệt. Đó là từ mô tả ngắn gọn về ngôi nhà của Choi Se-kyung. Nhà của Song Yi-heon cũng không kém phần tráng lệ, nhưng nếu nhà của Song Yi-heon giống như một biệt thự thì nhà của Se-kyung lại là một dinh thự bề thế. Khi thong thả tham quan ngôi nhà và theo chân Se-kyung xuống tầng 1, Song Yi-heon bỗng cảm thấy lưng mình căng cứng khi nhìn thấy Choi Myung-hyun đang ngồi trong phòng ăn.
Yi-heon thoải mái quan sát khi theo Se-kyung xuống tầng một, nhưng khi nhìn thấy Choi Myung-hyun ngồi trong phòng ăn, lưng cậu cứng lại.
Dù đến đây với tư cách là bạn của Se-kyung, nhưng ký ức về lần gặp mặt ở nhà xác khiến cậu cảm thấy căng thẳng. Yi-heon cúi chào một cách nghiêm túc.
"Chào buổi sáng, thưa ngài."
Vì căng thẳng, suýt nữa cậu ấy đã chào theo kiểu giang hồ "Chào ông ạ", nhưng may mắn thay, Yi-heon đã kịp chỉnh lại và đứng thẳng lưng. Choi Myung-hyun, vừa gấp tờ báo lại, hơi ngạc nhiên vì lời chào kính cẩn vang lên trước tai ông, nhưng khi nhìn thấy mặt của Yi-heon, ông liền lấy điện thoại di động trên bàn ăn và đứng dậy.
"Chúng ta nên đến bệnh viện."
Những vết thương từ trận đánh với Dong-soo càng sưng tấy lên. Tình trạng ở má, các miếng dán giảm đau và mắt đỏ rực trông rất nghiêm trọng.
"Không cần đâu! Cháu ổn mà."
Với kinh nghiệm của một cựu xã hội đen, Yi-heon biết vết thương này không cần đến bệnh viện, chỉ cần về nhà bôi thuốc là đủ. Cậu không muốn làm ầm lên với những vết thương này và cũng không muốn phiền phức khi phải chăm sóc cơ thể của Song Yi-heon.
"Cháu từng bị thương nhiều rồi, cháu biết mình ổn mà. Không cần đi bệnh viện đâu, cháu thật sự ổn."
"Đã từng bị thương nhiều sao?"
Lời biện hộ vô tình gây hiểu lầm, khiến Yi-heon phải đổ mồ hôi để giải thích. Khi không thể thuyết phục Yi-heon đến bệnh viện, Myung-hyun lấy danh thiếp từ ví ra và đưa cho cậu. Đó là hành động của một người cha trước khi là một công tố viên.
"Nếu cần giúp đỡ gì, hãy gọi cho chú."
"...Vâng."
Yi-heon nhận danh thiếp một cách miễn cưỡng, dù biết không có chuyện gì cần gọi cho một công tố viên.
Bữa sáng muộn là món Hàn Quốc. Không chỉ có các món ăn mới được làm, mà ngay cả những món ăn có mùi cũng được trộn với dầu mè làm tăng hương vị. Khi uống một bát canh trong veo đầy ngao, cảm giác thoải mái lan tỏa trong dạ dày mặc dù không uống rượu. Khi Song Yi-heon uống cạn bát canh, Se-kyung ngồi bên cạnh đã đổi bát canh của mình với cậu ấy.
"Cậu ăn thêm đi."
Đó là món súp mà Se-kyung thích, nó còn nóng nhưng cậu không hề động đến. Yi-heon định hỏi tại sao cậu không ăn nhưng nhìn thấy vết thương trên môi của Se-kyung, cậu hiểu ra vấn đề. Cậu đã cắn lưỡi cậu ấy, chắc sẽ không thể ăn được đồ nóng trong một thời gian.
"Ồ... Cảm ơn."
Song Yi-heon, người đã biến đứa con trai mà Choi Myeong-hyeon hết mực chăm sóc thành một người đồng tính, trở nên rụt rè trước hành động của mình.
Myung-hyun chắc hẳn có nhiều điều muốn nói về vết thương của Se-kyung, nhưng trước mặt bạn của con trai, ông kiềm chế. Yi-heon cảm thấy may mắn vì Myung-hyun không biết rằng cậu chính là người đã cắn môi Se-kyung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.