Mấy ngày sau...
- Đại ca, anh làm gì mà tâm trạng cứ tệ vậy? Bánh mì em mua bộ không ngon hả?
Lý Sâm sáng sớm vừa gặp Thẩm Lạc Tình đã bị dọa sợ. Làm cái gì mà mặt mày của cậu mấy bữa nay như giẫm phải phân chó vậy. Sắc mặt gì đầu mà hầm hầm, nhìn như ai ăn hết của đến nơi.
- Nói nhiều quá, câm hộ chút!
Thẩm Lạc Tình nâng miệng mắng cho hả giận. Từ hôm qua đến giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là cậu lại không kiềm được. Phan Diệp Chân tên khốn đó hay lắm, để cho cậu leo cây. Tốt, tốt, Thẩm Lạc Tình này đó giờ chưa từng phải chịu những cảm giác như vậy, tên khốn Phan Diệp Chân cứ đợi đó!
- Là liên quan đến người họ Phan đó hả? Ấy chà đại ca à anh thật sự...
Lý Sâm nghĩ nghĩ liền đoán ra chỉ có một trường hợp cho biểu cảm của cậu. Dẫu sao mấy nay không thấy cậu nhắn tin điện thoại do đó có thể đầu dây mối nhợ là vì người kia. Nhưng mà chưa kịp nói hết câu thì đã bị lườm một cái. Do đó chỉ có thể cụp đầu ngậm miệng đứng một bên không hó hé.
- Khu! Hôm nay chúng ta có một vụ làm ăn, tối nay em với anh cùng mấy đứa nữa sẽ đi!
Lý Sâm sựt nhớ ra chuyện quan trọng liền nói với cậu. Thẩm Lạc Tình nghe vậy liền cứng ngắc gật đầu. Thôi vậy, có việc làm cũng được, như vậy thì đỡ tức! Chứ cứ nghĩ đến chuyện bị leo cây là cậu đã muốn lên cơn điên rồi!
..........
Tối hôm ấy...
- Sao vậy? Anh Phan kiếm anh à?
Lý Sâm thấy Thẩm Lạc Tình nhăn mày xem điện thoại liền thuận miệng nói. Ai dè vừa phát biểu xong đã bị người ta chửi.
- Anh Phan anh Phan, suốt ngày mày chỉ nhớ tới anh Phan thôi à?! Thằng cha đó là đại ca mày hay tao là đại ca mày?!
Thẩm Lạc Tình vốn còn đang giận dỗi chuyện bị leo cây, do đó vừa nghe thấy tên của người kia liền nổi máu nóng mà muốn chửi người.
- Không phải thì thôi! Anh làm gì mà dữ vậy?!
Lý Sâm tủi thân muốn chết, y nói có một câu thôi mà đã bị cậu chửi tới vậy rồi...y có làm sai gì đâu chứ. Càng nghĩ càng thấy thật oan uổng mà!
- Là tin nhắn từ số lạ!
- Tin nhắn số lạ thôi mà, anh cứ xóa là được!
- Nội dung có chút kỳ...
Thẩm Lạc Tình đưa máy cho Ký Sâm coi. Bên trong là dòng tin nhắn nói bọn họ phải cẩn thận, coi chừng bị gài bẫy.
- Lừa đảo sao?
Lý Sâm cau mày khó hiểu. Rốt cuộc là ai gửi tin nhắn tới chứ? Mà coi chừng cái gì? Không lẽ là chuyện làm ăn với các băng nhóm tối hôm nay?
- Tao không chác tin nhắn này đúng hay sai? Mày tra được thông tin đầu dây bên kia không?
Thẩm Lạc Tình tin tưởng vào tay nghề của thằng đệ nhà mình. Nhưng mà lần này Lý Sâm cũng không tin vào bản thân lắm đâu.
- Có thì có thể nhưng mà sẽ không nhanh được.
Chuyện hack vào mấy hệ thống này nọ đối với Lý Sâm không khó khăn gì. Nhưng mà cái này lại không biết đối phương là ai. Cũng không có thông tin cụ thể gì. Chỉ có số điện thoại thôi, chưa kể còn có thể dùng sim giả nữa.
Thẩm Lạc Tình nghe vậy thì thoáng chau mày. Cậu nghĩ nghĩ rồi đưa điện thoại cho Lý Sâm nhắc nhở.
- Trở về thì điều tra cho ra, bây giờ cũng sắp đến giờ rồi! Mày nói với đám anh em cẩn thận một chút, nếu thấy bất thường thì cứ rời đi!
Thẩm Lạc Tình không dám chắc một trăm phần trăm tin nhắn kia là sự thật. Nhưng dù sao cũng nên cẩn trọng trong đường đi nước bước, nếu không người chịu thiệt chỉ có băng của bọn họ mà thôi.
- Em biết rồi đại ca, anh yên tâm!
Lý Sâm nhận lấy điện thoại rồi đem cất. Chuyện cậu nhờ hắn nhất định sẽ điều tra ổn thõa không để cậu thất vọng.
............
Phan thị...
- Ngài Phan, ngài có còn việc gì căn dặn hay không?
Thư ký Tạ nhìn Phan Diệp Chân cung kính hỏi. Nhưng mà hắn chỉ lắc đầu, sau đó nhìn về phía điện thoại trên bàn, trong lòng không biết đang suy tư gì đó...
"Mấy bữa nay cậu ta cũng không trả lời tin nhắn của mình...giận rồi sao?"
Phan Diệp Chân nghi hoặc, với tính cách của Thẩm Lạc Tình nếu nói cậu giận hắn cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà dù sao cũng không thân thiết gì...chỉ vì một chuyện như vậy mà giận hay sao? Khó hiểu thật..
- Cậu rừng bị ai giận chưa?
- Hả? Ngài hỏi tôi sao?
Thư ký Tạ còn đang chờ đợi chỉ thị từ cấp trên thì bị hỏi một câu cho đứng hình. Tự nhiên hôm nay sếp của anh hỏi câu này vậy? Thường ngày ngài ấy đâu có để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như vậy?
- Ừm thì...tôi cũng từng bị người ta giận nhiều rồi!
Tạ Hiểu thật thà đáp, chuyện bị giận dỗi cũng không có gì lớn và xấu hổ cả. Nói với hắn cũng không có vấn đề gì.
- Vậy...làm thế nào để hòa giải với một người?