Chuyện này cũng không có gì đâu anh Tình, là mấy thằng nhãi ranh thôi! Cảnh sát Phi giúp chúng ta giải quyết hết rồi!
Một đàn em của cậu nghe vậy thì vội đáp. Tính ra số của băng họ cũng hên lắm ấy. Có cảnh sát chống lưng cho là quá ngon lành rồi! Nhưng mà dù vậy cũng không thể ỷ mạnh hiếp người được. Nếu không nhất định chưa bị đám băng khác chém thì đã bị đại ca trước mặt làm thịt ngâm tương rồi.
Lúc đầu bọn họ cũng thấy lạ, đã là xã hội đen rồi thì việc xấu gì không thể làm chứ? Nhưng mà dưới trướng của cậu bao lâu nay, cách làm việc của cậu cũng không lạ gì. Do đó mọi thứ cùng dần đi vào khuôn mẫu.
- Ừ, có gì thì gọi cho tao!
Nói xong, cậu liền cùng Lý Sâm rời đi. Đám đàn em cũng được dịp mà giải tán.
.........
Trên đường trở về Thẩm gia...
- Chậc, quả là bắt được một con cá béo ú! A Sâm, nhớ ôm đùi cho cẩn thận vào!
Thẩm Lạc Tình ngồi bên cạnh Lý Sâm đang lái xe mà cong miệng cười nói. Tuy là như vậy có chút không nghĩa khí lắm nhưng mà kệ, dù sao cũng có lợi đôi bên cơ mà! Ngu gì không làm!
- Anh đang bán em đó hả? Em là đàn em kiêm bạn thân siêu cấp của anh đó!!
Lý Sâm chu chu cái môi, miệng cãi cãi vậy thôi chứ cũng không có ý hùng hổ gì mấy. Biết sao được, y cũng thương người ta cơ mà!
- Làm giá cái quần què! Ổng đ*o thương mày hả? Rồi mày nhắm mày có thương thằng cha đó không? Suốt ngày làm giá, phát mệt!
Thẩm Lạc Tình quăng cho đứa em của mình một gáo nước lạnh. Cậu không biết nói mấy lời hoa mỹ đâu! Muốn làm giá ở chỗ cậu hả, tu thêm chín ngàn kiếp đi!
- Hừ! Anh đúng là thô lỗ!
Lý Sâm cằn nhằn nói. Có người anh nào mà suốt ngày làm quê em mình không chứ?! Haiz, số của y đúng là khổ đến thảm thương cơ mà! Thật muốn chấm chấm nước mắt.
- Gớm! Lo lái xe đi! Tao còn nhiều thứ chưa nếm thử lắm, nếu mà có chuyện gì thì tao tiễn "thằng em nhỏ" của mày đi trước!
"........" Lý Sâm đột nhiên cảm thấy bất lực đến không thể nói lời gì. Đại ca của y là nhất, là nhất!
...........
RẦM!
- Ông già, kêu tôi chi vậy?
Thẩm Lạc Tình vừa mới trở về nhà đã vội vã đi kiếm phòng. Sau đó không nói hai lời mà vung tay mở cửa. Người hầu, quản gia này nọ nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể lắc đầu cam chịu. Thẩm thiếu gia à, tuy nhà cửa kiên cố lắm nhưng thêm mấy pha như này thì không chắc đâu!
Một ông cụ nghe thấy tiếng mở cửa mạnh bạo liền biết là ai gây ra. Ông đang lau chùi bộ tách trà yêu quý cũng phải nhăn mày, sau đó xoay người nhìn thằng cháu trai quý hóa của mình. Ánh mắt ông hơi nheo lại mang chút nét nghiêm nghị. Lý Sâm thấy vậy cho rằng ông đang tức giận liền muốn khuyên ngăn đại ca nhà mình. Nhưng mà chưa kịp mở miệng đã bị hai ông cháu này quay như quay dế.
- Cái thằng trời đánh! Mày báo tao ở bang chưa đủ hay gì? Mà còn tính báo thêm ở nhà nữa hả?!
Thẩm Thất - ông nội của Thẩm Lạc Tình, người có quyền và tiếng nói nhất trong Thẩm gia nhìn thằng cháu mất nết mà chửi. Ấy vậy mà nhìn cậu xem nào có quan tâm? Chưa kể còn ngoáy ngoáy tai khiêu khích lòng kiên nhân của người khác.
- Xì, lúc nào mà không vậy! Vô vẫn đề chính đi, ông già ông gọi tôi về đây làm gì? Nói trước, tôi không có đi xem mắt đâu đó, khỏi làm chuyện vô ích!
Thẩm Lạc Tình đánh phủ đầu trước. Bởi lẽ mười lần gặp mặt ông nội thì hết chín lần ông ấy bắt cậu đi xem mắt rồi. Cậu cũng viện lum la đủ cớ, ấy vậy mà vẫn nị kéo xác đi xem mắt. Nói coi, có phải là khổ quá không?
- Hừ! Nếu mày chịu tìm người cho ông mày đỡ lo thì tao có cần làm mấy chuyện này không hả? Thằng nhóc nhà mày giỏi báo tao mà thôi!.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ông nội nói xong liền ngồi xuống rót cho bản thân tách trà uống để hả giận. Con với chả cháu, toàn khiến ông điên máu là giỏi.
- Kiếm chưa được mà thôi, gu của tôi hơi bị cao! Thông cảm đi ông già!
Thẩm Lạc Tình xoa xoa mái tóc hơi rối của mình. Nói gì thì nói cậu cũng được xếp vào hàng trai đẹp của xã hội đen đó. Chậc chậc, mặt mày thì thanh tú dễ nhìn, tuy là có pha chút vẻ cà lơ phất phơ quậy phá nhưng mà chung quy cũng khiến người ta xao xuyến cơ mà! Chưa kể thân hình cũng không tệ chút nào. Đầy đặn, muối nào ra muối đó. Không tìm thấy cậu là xui cho mấy tên kia mà thôi! Chứ cậu cần gì phải tìm!
- Hừ, không vòng vo nữa! Tối nay hai đứa bây cùng tao đến nhà họ Phan một chuyến!
- Cháu cũng đi luôn ạ?
Lý Sâm ngơ ngác chỉ bản thân. Dù sao cậu cũng không tính có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Thẩm. Tự nhiên đi chung thì có vẻ hơi kỳ...
- Ừ! Ông đã xem mày giống cái thằng nghịch tử này rồi! Hai đứa bây đều là cháu của ông!
Thẩm Thất hừ nhẹ một tiếng rồi uống thêm vài hớp trà. Tuy miệng hay chửi vậy thôi chứ ông thương hai người lắm. Nhất là cậu đó, bởi lẽ ông chăm cậu từ khi mới lọt lòng mà! Chửi chửi thôi chứ thương thì thương lắm!