Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!

Chương 37: Lạc lối




Năm đó khi cả hai mười hai tuổi, trong một lần đi dã ngoại với trường học. Cả hai nghịch ngợm nên bị lạc khỏi đoàn. Sau đó liền bị kẻ xấu dẫn dụ bắt đi. Lúc đó bọn bắt cóc chỉ có hai tên và vốn không cần tiền chuộc, bọn chúng là đám man rơ biến thái nên chỉ muốn hành hạ kẻ khác đến chết mà thôi! Quả thật, đám bắt cóc cũng rất gan khi dám làm chuyện đó mà không sợ cảnh sát hay biết. Nhưng mà thật chất bọn chúng chỉ là bị người khác lợi dụng. Đến sau này, Lạc Thiên Vũ mới biết sự thật.
Khi ấy ngày nào đám bắt cóc cũng tra tấn hai người bằng đòn roi. Lạc Thiên Vũ và Phan Diệp Chân lúc nào cũng máu tươi thẩm đẫm trên cơ thể. Khi đó còn cho rằng một chút nữa thôi cả hai sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Nhưng rồi đến một hôm, khi một trong hai tên bắt cóc say xỉn. Lạc Thiên Vũ đã liều mình để cho Phan Diệp Chân có thể trốn thoát. Lúc đó Phan Diệp Chân nhất quyết không đồng ý nhưng Lạc Thiên Vũ đã cố gắng khuyên nhủ nếu không cả hai chỉ còn đường chết!
Do đó khi tên say xỉn kia túm lấy Phan Diệp Chân nhằm thõa thích cơn biến thái của kẻ đó thì Lạc Thiên Vũ đã lao lên ôm chặt lấy kẻ đó. Mặc cho cơ thể bị bầm dập, y vẫn cố gắng giúp cho người bạn thân trốn thoát. Lúc đó quả thật y đã không nghĩ bản thân có thể thoát khỏi đây. Nhưng mà Phan Diệp Chân là người bạn thân nhất của y. Do đó y không thể để hắn gặp chuyện được. Vả lại…cuộc sống của y cũng không tốt đẹp gì. Gặp được Phan Diệp Chân, một người bạn đúng nghĩa đã khiến y tin vào cuộc sống.
Khi Phan Diệp Chân thoát khỏi nơi đó. Lạc Thiên Vũ đã bị tên bắt cóc đánh đến mức thừa sống thiếu chết. Có lẽ lúc đó ý chí sinh tồn của y trổi dậy vì thế đã không ngừng ngại mà cầm một mảnh vỡ của thủy tinh…
Tiếp đó cảnh sát ùa đến…mảnh thủy tình lại nằm trên tay hai kẻ bắt cóc, y được cứu thoát, mọi thứ trở lại với vẻ ban đầu vốn có.
Nhưng mà cả Phan Diệp Chân và mọi người đều không biết rằng…trước khi họ đến đã có một số chuyện xảy ra. Mà những chuyện đó Lạc Thiên Vũ cả đời sẽ không bao giờ quên được.
“Con trai ngoan! Làm tốt lắm!”
Ánh mắt như loài dã thú của tên đàn ông đó. Hóa ra mọi thứ đều do ông ta sắp đặt. Mấy ngày địa ngục của hắn và y đều do gã đàn ông đó làm ra hết thẩy.
Lạc Thiên Vũ có thể cảm nhận được khi ấy cơ thể mình vô lực cỡ nào. Y đã giết người…chính tay y đã giết người…vậy mà gã đàn ông đó lại mỉm cười một cách khoái chí khi vấy bẩn một đứa trẻ thành một tên sát nhân! Ông ta là ác quỷ! Ông ta không phải là con người!
- Cậu sao vậy?
Phan Diệp Chân thấy Lạc Thiên Vũ đơ ra, bàn tay lại siết chặt lấy cái ly trên tay liền không khỏi lo lắng, cậu ấy nghĩ đến gì mà trông đáng sợ như vậy chứ? Liệu…có phải là khơi gợi ký ức lúc đó không?
- Không sao…không sao…Mà, tôi nghĩ cậu nên xem xét kỹ tình cảm của chính mình đi…
Lạc Thiên Vũ lắc đầu cố xua tan đi mây đen trong lòng mình. Mỗi khi ký ức đó hiện về y đều không khỏi căm ghét bản thân, căm ghét con ác quỷ đó. Vậy mà nhìn xem…y bây giờ vẫn gọi ông ta là cha…một tiếng thiêng liêng như vậy không ngờ lại phải gọi con quái vật đó…Lạc Thiên Vũ quả thật cảm thấy vô cùng chán ghét và kinh tởm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.