Nhìn người trước mặt lộ ra dáng vẻ thâm tình. Thẩm Lạc Tình không khỏi muốn nổi hết da gà da vịt. Yêu đương thôi mà có con mợ gì mà phải đau khổ chứ? Càng nghĩ càng thấy nhân loại này đúng là tự làm khổ chính mình. Đang yên đang lành không muốn. Nhiên đâm đầu vào ba cái tình yêu chi rồi đau khổ sướt mướt. Thẩm Lạc Tình cậu đây sẽ không như vậy đâu, vừa mất mặt vừa tốn thời gian mà chẳng được ích lợi gì!! Chỉ một từ thôi: CHÊ!!!
Thẩm Lạc Tình còn tự đắc trong suy nghĩ của bản thân cho rằng chính mình sáng suốt ấy thế mà chẳng bao lâu cậu lại bị nghiệp quật, bị chính nhưng suy nghĩ của bản thân vả mặt bôm bốp!
Nhưng mà đó là sau này, còn hiện tại lại là một câu chuyện khác.
- Xem ra trong lòng anh đã có người thương rồi thì tôi cũng nói thẳng tôi bị ông già ép đến đây xem mắt! Anh không thích tôi mà tôi cũng chả có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên với anh. Do đó bây giờ chúng ta ra ngoài nói với mấy người họ là không hợp nhau, oke?
Thẩm Lạc Tình muốn nhanh chóng giải quyết mớ bồng bông này cho lẹ. Cậu muốn về nhà đánh một giấc cho thật đã xong ngày mai lại thảnh thơi làm một đại ca uy quyền. Mới nghĩ đến đã thấy hạnh phúc sướng tê người! Vừa có uy vừa có tiền, sớm muộn gì chính tay cậu cũng tích góp được một căn nhà siêu to khổng lồ!!
Phan Diệp Chân thì lại không có suy nghĩ giống cậu. Hắn nhìn cậu chăm chăm, cũng không biết là suy nghĩ gì. Sau đó đưa ra một lời đề nghị mà chính nó đã làm thay đổi cuộc sống sau này của hắn.
- Nếu đã xác định không có tình cảm với nhau vậy thì tôi với cậu hợp tác đi!
- Hợp tác? Hợp tác gì?
Thẩm Lạc Tình khó hiểu nhìn hắn, nhiên lại muốn hợp tác với cậu. Hai người đâu có tính là thân thiết gì mấy?!
- Tôi và cậu cứ đóng kịch là người yêu với nhau đi!
Phan Diệp Chân đút hai tay vào túi quần. Vẻ ngoài tao nhã trông vô cùng hút mắt. Thẩm Lạc Tình thật sự cũng phải công nhận. Người đàn ông trước mặt rất anh tuấn và có sức hấp dẫn. Hmm có thể ví như tranh, đẹp mà tưởng chừng như không có thật! Nhưng mà dù vậy vẫn không ngăn được suy nghĩ não anh ta có vấn đề hiện ra trong lòng cậu.
- Bị điên à? Đã đ*o có tình cảm mà còn đóng kịch, anh bị rảnh hay gì?
Thẩm Lạc Tình không ngăn được miệng mà thô tục. Nhưng mà người trước mặt cũng đáng bị chửi lắm chứ! Nhiên lại muốn cùng cậu đóng kịch, bộ giới nhà giàu đều có sở thích quái dị à? Thích chơi kích thích?
Nghe người kia tục tĩu như vậy Phan Diệp Chân khẽ chau đôi mày mỏng, vẻ mặt có chút không hài lòng với cách nói chuyện của cậu.
"Quả nhiên tính cách thua xa Vũ Vũ..."
- Chúng ta đều bị gia đình ép làm quen vơi nhau. Mối này không thành thì còn nhiều mối khác! Do đó nếu hợp tác với nhau chẳng phải có thể giải quyết được vấn đề nan giải này à?
Phan Diệp Chân thong thả mà đi đến cái bàn trước mặt. Sau đó rót lấy hai ly rượu cho bản thân và cậu. Còn Thẩm Lạc Tình vẫn đứng yên một chỗ để suy xét lời hắn nói. Tự nhiên cậu cảm thấy tên này nói cũng có lý...
- Cả cậu và tôi đều không có tình cảm gì với nhau! Diễn kịch thôi mà! Nhìn cậu chắc cũng chưa có người yêu nhỉ? Nếu vậy thì đến khi một trong hai chúng ta tìm được người thương hoặc là muốn chấm dứt hợp đồng thì hủy thôi! Đến lúc đó tôi sẽ tìm cớ cho việc đó cậu không cần lo!
Phan Diệp Chân nho nhã đưa cho Thẩm Lạc Tình ly rượu mình đã rót. Nở nụ cười tuấn mỹ mong muốn được hợp tác cùng cậu.
Thẩm Lạc Tình sau một hồi đắn đo cũng nhận lấy ly rượu, kế đó uống lấy một ngụm mà hỏi.
- Anh không sợ trong quá trình có trục trặc à? Biết đâu anh thích tôi thì sao?
Thẩm Lạc Tình vô cùng tự tin với lời nói của mình nhưng vào tai của Phan Diệp Chân thì chẳng khác nào chuyện cổ tích không có thật.
- Yên tâm đi, cậu không phải gu tôi! Vả lại, tôi không buông tay được người mình yêu!
Lắc nhẹ ly rượu vang, Phan Diệp Chân có chút si mê khi nhắc đến người thương. Thẩm Lạc Tình ở góc độ này có thể thấy rõ, người họ Phan này mê dại một người đến mức nào.
Nhưng mà cũng không sao! Hắn có thể chắc chắm như vậy là tốt!
- Không tệ! Dù sao cũng sẽ không bị ông già ép này ép nọ! Hợp tác vui vẻ!
Thẩm Lạc Tình nghiêng ly rượu cụng với ly của Phan Diệp Chân. Sau đó uống cạn hết số rượu còn lại trong ly. Trước khi rời khỏi cửa, cậu không quên nhắc nhở người kia một câu..
- À mà tôi cũng thừa biết tại sao anh lại chọn tôi! Nhưng mà xin lỗi nha, nhìn thì có thể chứ đừng nghĩ có thể chạm vào tôi mà xem tôi là thế thân của ai đó, tôi không có sở thích bạo ngược!
Phan Diệp Chân nghe vậy thì cười nhạt không nói gì, kế đó cũng nối bước Thẩm Lạc Tình rời khỏi phòng. Người này quả thật rất thông minh và quyết đoán. Cả hai người hợp tác xem như không ai phải chịu thiệt thòi...