Đại Địa Chủ

Chương 289: Hôn sự




An Tử Nhiên chỉ ở lại Phượng Thành ba ngày, ngày thứ tư khởi hành về Quân Tử Thành. Hắn tưởng rằng mình có thể phải ở lại chỗ này năm sáu ngày, nhưng Trang Phong có năng lực hơn hắn tưởng tượng.
Hai vị chủ xưởng xảy ra vấn đề xác thật không thể trách hắn không đúng lúc ngăn chặn. Lúc trước, lực chú ý của hắn tất cả đều dành cho những thương nhân âm thầm thu mua bông với giá cao.
Dệt Tâm xưởng đã từng có hiệp nghị với một ít nông hộ ở Phượng Thành. Họ gieo trồng bông chỉ có thể bán cho Dệt Tâm xưởng, nhưng có vài thương nhân lại tìm người đi thuyết phục những nông hộ đó, nói là nguyện ý thu mua với giá cao.
Không ít nông hộ đều động tâm tư, vì thế chia bông thu hoạch được ra làm hai phần, một phần bán cho Dệt Tâm xưởng, một phần bán cho những thương nhân đó.
Trang Phong ban đầu cho rằng mùa màng không tốt cho nên không để ý. Đến khi hắn phát hiện số lượng chênh lệch quá lớn, nhưng điều tra lại phát hiện người thuyết phục những nông hộ đó không trả giá theo như đã bàn, mà từ giữa cắt xén.
Sự tình bị lật tẩy, nháo thật sự lớn. Trang Phong không báo với An Tử Nhiên chuyện này, cho nên khi hắn biết thì đã được giải quyết. Bởi vì chuyện này, An Tử Nhiên cho rằng Trang Phong là người thực đáng tin cậy, vì thế trực tiếp giao Dệt Tâm xưởng cho hắn rồi cùng Thiệu Phi chạy lấy người, đi rất dứt khoát lưu loát.
Trang Phong khi biết còn có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết An Tử Nhiên không điều kiện tin tưởng hắn, nguyên nhân lớn nhất kỳ thật là Phó Dịch. Có thể kết giao một bằng hữu trọng tình trọng nghĩa cũng là may mắn của hắn.
……
An Tử Nhiên trở về, vui mừng nhất không ai hơn An Tử Minh.
An Tử Minh gầy đi một chút cũng không nặng, An Tử Nhiên ôm bé không còn phải cố hết sức. Tiểu đậu đinh ríu rít kể chuyện ở thư viện.
An Tử Minh ở Quân Ngọc thư viện là tiểu hài tử không nói nhiều, hơn nữa còn sẽ trang khốc, thậm chí bởi vậy mà nhiều hai tiểu tuỳ tùng. Nếu hai đứa thấy tiểu lão đại cũng có lúc ‘ấu trĩ’ như vậy, nói không chừng ảo tưởng sẽ tan biến.
“Ca ca, ta có thể đề một yêu cầu nho nhỏ sao?” An Tử Minh ngửa đầu, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ chờ đợi nhìn ca ca.
An Tử Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của bé, “Đương nhiên có thể, chỉ cần ca ca có thể làm, nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.”
“Thật vậy chăng?” An Tử Minh sáng mắt lên, “Ta có thể hay không không cần tỷ tỷ?”
An Tử Nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn An Tử Minh như có chút khẩn trương thấp thỏm, hơi mỉm cười: “Có phải tỷ tỷ tìm ngươi?”
“Nàng mới không phải tỷ tỷ của ta.” An Tử Minh lẩm bẩm, bé một chút cũng không muốn nhận nữ nhân kỳ quái kia.
Trả lời chính là đã gặp. Người trong Vương phủ nhất định sẽ không để An Vu Chi gặp An Tử Minh, cho nên An Vu Chi rất có thể là tìm đến Quân Ngọc thư viện. An Tử Nhiên một chút cũng không kỳ quái An Vu Chi vì sao lại biết An Tử Minh đi học ở đó.
Ngẫm một chút đều có thể suy ra Phó Vương phủ khẳng định sẽ đưa An Tử Minh đi học ở thư viện tốt nhất. Mà Quân Ngọc thư viện chính là lựa chọn duy nhất.
“Nàng đã nói gì?” An Tử Nhiên tương đối tò mò, An Vu Chi rốt cuộc dùng bản lĩnh mà làm Tử Minh còn không muốn nhận nàng.
An Tử Minh ước gì ca ca cũng không nhận nữ nhân kia, vì thế lập tức kể lại chuyện xảy ra ngày đó. Tiểu hài tử thuật lại tương đối đơn giản, chưa từng có nhiều tân trang, nhưng thường thường có thể nói trắng ra tình huống lúc đó.
An Tử Nhiên đã tưởng tượng ra được.
“Tử Minh làm rất tốt, ca ca không trách ngươi.” An Tử Nhiên nhìn ra được trong lòng bé thực lo lắng mình sẽ trách cứ hắn. Quả nhiên, tiểu đậu đinh lập tức lộ vẻ tùng một hơi.
“Tử Minh chỉ cần nhớ kỹ một điều, dù làm bất cứ chuyện gì, ra bất cứ quyết định gì, đều đừng để mình chịu ủy khuất, chỉ cần ngươi cảm thấy là đúng thì làm.”
An Tử Minh dùng sức gật đầu, mi mắt cong cong, “Ta đã biết, ca ca.”
Hai huynh đệ ôn tồn xong, An Tử Nhiên liền đến thư phòng tìm lão Vương gia. Mới về Vương phủ, Chu quản gia nói lại rằng lão Vương gia bảo hắn có thời gian thì qua đó một chuyến. Vốn hắn không biết là chuyện gì, hiện tại có thể đại khái đoán được.
“Cốc cốc!”
“Vào đi.”
An Tử Nhiên đi đến trước mặt lão Vương gia, lại không mở miệng quấy rầy. Lão Vương gia đang họa một bức họa, đã tới giai đoạn kết thúc. An Tử Nhiên nhớ lại, bản lĩnh thư pháp và vẽ tranh của Phó Vô Thiên đều do lão Vương gia dạy. Lúc trước, Bàng thượng thư và lão hữu Vạn Tịch Xuyên cũng từng nói tạo nghệ của lão Vương gia tại phương diện này rất cao thâm, là đại gia.
An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, hắn không hiểu họa nhưng có thể nhìn ra được lão Vương gia công lực rất cao thâm. Bức họa này nếu cầm đi bán, nói không chừng có thể bán được bốn, năm vạn lượng.
Khi hắn bận nghĩ lung tung, lão Vương gia đã thu bút.
“Tổ phụ, Chu quản gia nói ngài tìm con.” An Tử Nhiên đúng lúc mở miệng.
Lão Vương gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Chuyện này không vội, ngươi xem bức họa này thế nào?”
An Tử Nhiên gật đầu nói: “Không tồi, hẳn là có thể bán bốn vạn lượng.”
Lão Vương gia dựng ngược râu, “Ai bảo ngươi đánh giá giá cả, ta đang bảo ngươi nhìn xem chỉnh thể bức họa, họa thế nào. Văn vật sao có thể dùng tiền tài đi cân nhắc.”
An Tử Nhiên bất đắc dĩ cười nói: “Tổ phụ, cái này con thật đúng là nói không nên lời. Tổ phụ cũng biết con không có thiên phú vẽ tranh.”
Lão Vương gia không buộc hắn. Mỗi người đều có phương thức biểu đạt của riêng mình, An Tử Nhiên là thương nhân cho nên hắn sẽ dùng tiền tài để cân nhắc một bức họa. Hắn ra cái giá bốn vạn lượng kỳ thật làm ông thực vui vẻ, bởi vì bức họa đắt nhất trên thị trường là của Vạn Tịch Xuyên, nhưng giá là ba vạn lượng.
“Khụ khụ, lần này gọi ngươi lại đây không phải là có đại sự gì, chỉ muốn nói chuyện về muội muội của ngươi. Nàng năm nay…… bao nhiêu tuổi?” Lão Vương gia đột nhiên nhận ra mình cái gì cũng không biết về An Vu Chi.
An Tử Nhiên trả lời: “Mười tám tuổi, ba tháng nữa sang tuổi mười chín.” Cũng giống hắn, tổ phụ quả nhiên muốn nói đến An Vu Chi. Hắn hiện tại cũng đang có ý này, cứ thuận nước đẩy thuyền đi.
“Mười tám a, cũng không còn nhỏ. Tiểu thư khuê các bình thường mười lăm đã gả chồng, mười tám tuổi đã có thể làm mẹ, ngươi có suy xét tìm hộ nhân gia cho nàng?”
“Tổ phụ nói phải, là con sơ sót. Con sẽ tìm thời gian xử lý chuyện này.” An Tử Nhiên lập tức đồng ý.
Kỳ thật, hắn lúc trước không nhắc tới chuyện này cũng là có nguyên nhân. An Vu Chi bên ngoài phiêu bạc ba năm, nếu nói nàng không trải qua một ít chuyện không tốt thì hắn tuyệt đối không tin. Tuy rằng nàng cực lực dấu diếm, nhưng hắn vẫn nhìn ra được.
Nếu nói thẳng ra, An Tử Nhiên thậm chí hoài nghi An Vu Chi đã không phải xử nữ. Dưới loại tình huống này, tìm một hộ nhân gia tốt cha nàng là rất khó. Không ai sẽ nguyện ý cưới một nữ nhân không sạch sẽ, chẳng sợ nữ nhân này lớn lên xinh đẹp, có gia thế tốt.
Giờ phút này, An Vu Chi không biết, tương lai của nàng đang nằm trong tay An Tử Nhiên.
An Vu Chi không có nửa điểm quan hệ với lão Vương gia. Ông chỉ nói vậy với An Tử Nhiên rồi không quản nữa.
Ngày hôm sau, An Tử Nhiên nhờ tiểu thúc giúp hắn tìm một vài thanh niên tài tuấn chưa cưới vợ, gia thế không cần quá tốt, trong nhà có người làm quan thì không cần. Tốt nhất là gia cảnh hơi giàu có, thành thật bổn phận, không có dã tâm quá lớn.
Phó Dịch quen biết nhiều, yêu cầu của An Tử Nhiên cũng không quá cao, nhanh chóng tìm ra, độ tuổi hai mươi đến ba mươi tuổi.
“Những người này nhiều ít đều phù hợp yêu cầu của ngươi, nhưng phương diện tính cách thì không thể cam đoan.” Phó Dịch nói.
Nếu bắt bẻ thì sẽ có rất ít người để chọn. Nam nhân chân chính thành thật trên thực tế không có mấy ai, hơn nữa có nam nhân trước và sau thành thân là hai dạng người.
“Cám ơn tiểu thúc, số lượng này đã nhiều hơn trong tưởng tượng.” An Tử Nhiên hiểu băn khoăn của tiểu thúc, nhưng này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Có bắt được tâm của nam nhân là phải xem chính nữ nhân.
“Tử Nhiên, ngươi thật sự gả muội muội của ngươi đi?” Trịnh Quân Kỳ nhịn không được hỏi. Tuy rằng nàng cũng không thích An Vu Chi lắm, nhưng hôn nhân dù sao cũng là chuyện cả đời của người đàn bà.
“Nàng nếu không gả đi, mỗi ngày sẽ đông tưởng tây tưởng.” An Tử Nhiên ngữ khí chân thật đáng tin khẳng định.
Trịnh Quân Kỳ than nhẹ một tiếng, “Chính là ta cảm thấy, nàng không giống như sẽ đáp ứng, thậm chí có khả năng sẽ kịch liệt phản kháng. Còn nữa, chuyện này nếu truyền ra, chỉ sợ sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi.” Họ sẽ nói An Tử Nhiên vì củng cố địa vị mà vội vã gả muội muội đi, lời đồn nhất định sẽ truyền như vậy.
Thế giới này luôn có loại người thích nói hươu nói vượn, gây thị phi.
An Tử Nhiên đứng lên, “Không sao cả.” Hắn trước nay chưa từng để ý đồn đãi.
Lời đồn chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, khi họ cảm thấy không thú vị thì sẽ tự động dừng. Càng để tâm thì nó sẽ càng kiêu ngạo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm lơ.
Trưa hôm đó, An Tử Nhiên mang theo vài thứ đến An phủ tìm An Vu Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.