Đại Đường Đạo Soái

Chương 224: Trưởng Tôn lão hồ ly lại dùng ám chiêu




Đỗ Hà cao giọng kêu to, mừng rỡ như điên, hỏa dược xuất hiện là biểu thị thời đại của vũ khí nóng xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, dùng loại vũ khí có uy lực kinh khủng thay thế vũ khí lạnh cả mấy ngàn năm. Đỗ Hà với tư cách là người của thế kỷ 21, càng hiểu rõ uy lực của vũ khí nóng cùng địa vị của nó trong lịch sử. Ở thời đại này, chỉ cần có được mười chiếc xe tăng cũng đã đủ quét ngang thiên hạ.
Nhưng việc này hắn không thèm nghĩ nhiều, dùng khoa học kỹ thuật thời này mặc dù có thể chế tạo ra xe tăng, nhưng cũng không có tài liệu để chế tạo, nhưng hỏa dược lại có thể. Trong lịch sử ghi lại hỏa dược ở thời kỳ cuối nhà Đường, do những người luyện đan thời cổ đại tạo ra, trong quá trình luyện chế đan dược bọn họ dùng lưu hoàng, nitratkali, than củi…dần dần tạo ra cách điều chế hỏa dược. Vào thời cuối triều Đường, kiện vũ khí nóng đầu tiên trong lịch sử được sinh ra đời, theo vũ khí nóng thịnh hành, mới dần dần thay thế vũ khí lạnh.
Đối với hỏa dược Đỗ Hà không phải hoàn toàn không biết, trái lại khi còn thơ ấu ở kiếp trước hắn luôn cảm thấy rất hứng thú về phương diện này. Đó là bởi vì khi còn nhỏ, công vụ của cha mẹ luôn quá bề bộn, cho nên hàng năm nghỉ hè hắn đều đến nhà bà ngoại ở nông thôn nghỉ phép, được ông bà ngoại chăm sóc. Ở trong thôn có một lão đại gia, là một vị lão quân nhân từng lăn lộn cả đời trên chiến trường, đi suốt con đường trường chinh nổi tiếng. Ông chơi hỏa dược tựa như đứa trẻ con chơi bùn, đừng nói là thuốc nổ, cả súng, pháo, địa lôi, lựu đạn cũng không có gì khó, thậm chí ông còn có thể chế tạo ra.
Năm xưa sửa đường đào núi, thiếu khuyết thuốc nổ, toàn bộ nhờ ông sáng tạo.
Khi đó Đỗ Hà mười mấy tuổi vẫn còn mang tâm tính trẻ con, gặp lão đại gia có bản lĩnh liền nổi lên ý niệm bái sư, muốn tạo ra vài thứ chơi đùa, khoe khoang với bạn bè. Lão đại gia tự nhiên xem thấu dụng ý của Đỗ Hà nên không chịu dạy cho hắn.
Lòng phản nghịch của một đứa trẻ nổi dậy, hắn thầm nghĩ:
- Ông không dạy, cháu không thể học trộm sao?
Ngay lúc đó Đỗ Hà cũng đã lấy được Lưu Hương Bảo Giám đang bắt đầu tu luyện Ngũ Khí Quy Nguyên cùng khinh công của Sở Lưu Hương. Mặc dù căn cơ còn yếu, nhưng có thể đi lại không âm thanh, lại thêm ngày xưa lão quân nhân bị pháo kích ảnh hưởng, lỗ tai không tiện, không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Hắn học trộm nửa tháng, thủ pháp trình tự tạo thuốc nổ đều nhớ kỹ. Nhưng tỉ lệ điều xứng hỏa dược lại không biết, vì vậy thất bại.
Sau kỳ nghỉ hè, hắn vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện, về sau lão quân nhân bệnh chết, Đỗ Hà cũng không còn cách nào học được nữa. Về sau trưởng thành hắn nhớ lại việc này, không nhịn được lên mạng tra xét một chút cách phối hợp tỉ lệ hỏa dược hoàn thành giấc mộng, nhưng bởi vì đã trưởng thành nên hiểu rõ làm vậy thật nguy hiểm, bình thường không dùng đến, cũng không có chế tác qua, cho nên ấn tượng không sâu.
Đỗ Hà đảm nhiệm chức viện chính Khoa Kỹ Viện cũng có lòng muốn chế tạo hỏa dược, nhưng bởi vì ấn tượng không sâu nên không nhớ được tỉ lệ phối trí, vì vậy vẫn chưa đạt được hiệu quả.
Trí nhớ của con người thường thường vẫn luôn kỳ diệu như vậy, có một số việc vô luận cố gắng hồi tưởng thế nào cũng nghĩ không ra. Nhưng đôi khi lại bởi vì câu nói thật bình thường liền khơi gợi lên trí nhớ chôn sâu tận đáy lòng, giống như trong đầu mình đang phóng phim điện ảnh, chuyện cũ đều rõ ràng hiện ra trước mắt.
Đỗ Hà chính là gặp được loại tình huống này, bởi vì một câu nói của Khương Hành Bản lại làm đầu óc hắn chợt sáng ngời, nghĩ tới tỉ lệ điều chế hỏa dược, hơn nữa còn là quân dụng hỏa dược lực phá hủy cực mạnh.
Hắn sợ mình lại quên lần nữa, vội vàng dùng bút viết ra tỉ lệ điều chế hỏa dược trên giấy. Nhìn mấy chữ kia, Đỗ Hà không nhịn được cười to, giấy trắng mực đen ghi lại, thế nào cũng không cần sợ sẽ quên lần nữa.
Ba người trong phòng kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, không biết hắn lại nổi điên chuyện gì.
Đỗ Hà nói:
- Trịnh giám chính, ngươi còn tiêu thạch, lưu hoàng cùng than củi? Ta thử tạo ra một món đồ tốt xem sao!
Trịnh Ngang cũng không biết ý đồ của Đỗ Hà, nhưng gần đây từ trên người hắn gặp được quá nhiều kỳ tích, trong lòng tràn đầy chờ mong, cũng không nghĩ nhiều liền bước nhanh đi chuẩn bị.

Hầu Quân Tập nhận được bổ nhiệm xuất chinh Cao Xương, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, nhiệt tình mười phần, tự mình đốc xúc lương thảo, trù bị quân giới.
Hôm nay hắn đem công việc trong Binh Bộ ủy nhiệm cho cấp dưới cẩn thận, sau đó định quay về phủ đệ nghỉ ngơi. Vừa đi ra khỏi hoàng cung lên ngựa, liền nghe tiếng kêu to:
- Hầu hiền đệ!
Hầu Quân Tập nghe tiếng nhìn lại, chợt thấy người gọi hắn là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là hoàng thân quốc thích, còn là đại thần mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất, Hầu Quân Tập không dám lãnh đạm, vội vàng xuống ngựa tiến lên vấn an.
- Nhìn mặt mũi hiền đệ tràn đầy vẻ vui mừng, thật làm vi huynh hâm mộ. Không bằng tới phủ đệ của ta ngồi chơi một chút, chúng ta đã thật lâu không tụ chung một chỗ, có mấy câu vi huynh muốn trò chuyện với ngươi!
Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ ra dáng tươi cười chiêu bài của lão hồ ly, cả người lẫn vật đều như thật vô hại.
Hầu Quân Tập cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ quan hệ không tệ, hiểu ý gật nhẹ đầu, hai người cùng đi về hướng Triệu Quốc Công phủ.
Bên trong Nhã Hiên hậu viên Triệu Quốc Công phủ, Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Hầu Quân Tập ngồi đối diện nhau, ở giữa cách một bàn đặt rượu cùng thức ăn, hào khí thân thiết, sau khi người hầu rời khỏi, chỉ lưu lại hai người bọn họ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ rót đầy rượu cho hắn, vừa ân cần mời uống, vừa cảm khái nói:
- Hiền đệ a, ngươi nói ta và ngươi quen biết đã bao nhiêu năm, có gần hai mươi năm đi! Ta còn nhớ rõ ngươi cùng Đỗ tướng là cùng một thời gian cùng dốc sức cho bệ hạ, trong ấn tượng của ta, ngươi còn đến sớm hơn Đỗ tướng một ít thời gian, khi Phòng tướng tiến cử Đỗ tướng với bệ hạ, ngươi đã ở đây. Nhoáng qua hơn mười năm, bất tri bất giác ngươi đã trở thành Binh Bộ thượng thư, Đỗ tướng lại trở thành nhân vật thật quan trọng trong Đại Đường vương triều chúng ta, hồi tưởng lại thật sự cảm khái vạn ngàn!
Bộ dáng của Trưởng Tôn Vô Kỵ giống như tràn đầy cảm tình phong phú, Hầu Quân Tập lại ẩn ẩn thoáng cau mày, nghe bằng hữu mở lời quan tâm, cũng chợt nhớ tới việc này.
Khi Đại Đường vừa mới thành lập, cần hướng các nơi phân phối quan viên. Bởi vì chiêu hiền đãi sĩ, lúc ấy dưới trướng Lý Thế Dân tụ tập một nhóm lớn văn thần, những văn thần này chính là nhóm người sẽ được điều động, Đỗ Như Hối cũng là một trong số đó. Ngay lúc đó Đỗ Như Hối giống như một viên trân châu còn bị phủ đầy bụi, chưa hề có tiếng tăm gì. Là nhờ Phòng Huyền Linh kịp thời thông tri Lý Thế Dân, nói:
- Muốn thành lập đế nghiệp, nhất định phải có người này phụ tá!
- Trong phủ cả trăm mưu thần văn sĩ toàn bộ có thể điều đi không tiếc, duy nhất không thể bỏ Đỗ Như Hối.
Nhờ vậy Đỗ Như Hối đã được Lý Thế Dân xem trọng, liền nhất phi trùng thiên. Chuyện này Hầu Quân Tập ghi tạc trong lòng, nhớ tới bản thân mình vì Đại Đường liều chết liều sống, luận chiến mưu công trên dưới Đại Đường không người có thể so sánh. Nhưng mình lại chỉ nhận chức quan thấp hơn Đỗ Như Hối là người đến sau, tính tình của Hầu Quân Tập lại là ỷ sủng mà căng công, lòng dạ nhỏ hẹp, không muốn người giỏi hơn mình, nghĩ như thế trong nội tâm tràn đầy cảm giác không cam lòng cùng bất mãn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ híp mắt nhìn phản ứng của Hầu Quân Tập, biết mục đích đã đạt tới, cũng không nhiều lời, chỉ vào bên cạnh tay phải nói:
- Đây là do lão phu tự mình bố trí, không biết cảnh sắc có nhập vào trong mắt hiền đệ hay không…
Bên tay phải là cửa sổ lớn, kéo màn lên là cảnh sắc đình viện đẹp không sao tả xiết, bố trí thực sự là phi thường nhã trí.
Nhưng đáy lòng Hầu Quân Tập lại không hề quan tâm chút nào, không có lòng thưởng thức cảnh đẹp như thế, nói thẳng:
- Trưởng Tôn đại nhân, Quân Tập là người thô kệch, không hiểu được quanh co lòng vòng, có chuyện không ngại nói thẳng!
- Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là Vô Kỵ thật sự hy vọng lần này hiền đệ có thể kỳ khai đắc thắng, thắng ngay trận đầu. Để cho Phòng tướng cùng Đỗ tướng đều có vài phần kính trọng, làm cho họ hiểu được tài năng của hiền đệ có thể thành tướng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ như thuận miệng nói, vẻ mặt không chút nào để ý.
Đây gọi là người nói vô tâm, người nghe lại cố ý.
Tâm nguyện suốt đời của Hầu Quân Tập là được như Lý Tĩnh, có thể xuất tướng nhập tướng, thành tựu cả đời. Từ sau khi Lý Tĩnh về hưu, hắn trở thành Đại Đường đệ nhất tướng, thế nhưng tướng vị lại chậm chạp không đến, làm cho hắn thật sự lo nghĩ.
Đường triều tướng, chỉ là một cách nói. Bởi vì từ trước đây thật lâu, triều đình đã không còn chuyên môn thiết lập tướng vị, nhưng một ít chức quan lại chấp chưởng công việc của một tể tướng. Cho nên cũng được xưng là tướng, chẳng hạn như Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối được xưng là tả hữu thượng thư được công nhận là tả hữu tướng, còn có Ngụy Chinh là thị trung cũng có thể xưng là tướng.
Ở thời điểm này, tướng vị không phải là một người độc hưởng, có thể có thật nhiều người cùng nhau đảm nhiệm, chỉ là tả hữu thượng thư là chính tướng, những người khác là phó mà thôi.
Cho nên mặc dù Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối vẫn còn khỏe mạnh, nhưng Hầu Quân Tập cũng có cơ hội lấy được tướng vị.
Hắn nghe xong lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, lập tức ngồi không yên, giọng nói như tức tối:
- Ta làm tướng hay không, vì sao cần nhìn ánh mắt của Phòng tướng cùng Đỗ tướng?
- Chuyện này…
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ như khó xử, một bộ dáng muốn nói mà không thể nói.
Hầu Quân Tập thấy vậy càng nghĩ bên trong có chuyện bí ẩn, quát khẽ:
- Trưởng Tôn đại nhân không ngại nói thẳng, Hầu Quân Tập cam đoan những lời này hôm nay xuất từ miệng ngươi, nhập tai ta, tuyệt đối không nhắc với người khác. Nếu có nói ngoa, để ta bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không yên lành!
- Ai…
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ như bất đắc dĩ nói:
- Xem kìa, hiền đệ nói lời này sao được chứ, kỳ thật chính là sự việc thế này. Cách đây không lâu, Ngụy Chính tiến cử hiền đệ thành tướng với bệ hạ, bệ hạ cũng thật nhìn trúng tài hoa của ngươi, có chút ý động. Nhưng hiền đệ cũng biết việc này bệ hạ gọi vi huynh cùng Phòng Đỗ nhị tướng cùng nhau thương nghị việc này. Vi huynh biết rõ tài hoa của hiền đệ, cho nên đã lực bảo hiền đệ trước mặt bệ hạ. Nhưng không biết vì sao Phòng Đỗ nhị tướng lại dùng mọi cách khuyên can, nói hiền đệ không thể làm tướng. Hiền đệ cũng biết bệ hạ xác thực xem vi huynh là tâm phúc, nhưng càng xem Phòng Đỗ nhị tướng là phụ tá đắc lực của mình. Lời nói của một tâm phúc như vi huynh làm sao so được với trợ thủ đắc lực như bọn họ, việc này chính vì vậy mà bị thất bại mất rồi!
- Ai…
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại thở dài thêm một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối bất đắc dĩ:
- Đáng hận chính là lời nói của chúng ta thật quá nhẹ, không thể tiến cử một vị tướng gia cho Đại Đường, vi huynh xin lỗi ngươi a!
Nói xong hắn đứng dậy, vạn phần hổ thẹn thật sâu cúi đầu với Hầu Quân Tập, làm ra đại lễ hết sức quan trọng.
Hầu Quân Tập thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ làm như thế, bước lên phía trước đỡ hắn nói:
- Chuyện này không trách được huynh trưởng, huynh trưởng không cần áy náy. Chỉ hận hai lão tặc Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối…
Nói tới tên hai người, hắn nghiến răng nghiến lợi, giận không kềm được.
- Chỉ là không biết hai lão tặc lại nói gì ngăn cản ta bái tướng?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Bọn họ nói ngươi công tích không đủ để đảm nhiệm tướng!
- Lão tặc, lấn ta quá đáng! Hầu Quân Tập này mưu công võ công cả triều văn võ ai có thể so sánh. Vậy còn nói ta công tích chưa đủ, tức chết ta đi!
Hắn nghiêm nghị quát lớn, trong mắt lửa giận xung huyết, bừng bừng cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.