Một canh giờ sau, Hầu Quân Tập đưa tới ba món bảo vật ngà voi loan đao, phỉ thúy ngọc phật, kim ty nhuyễn giáp.
Lần này Hầu Quân Tập gặp thất bại, cũng không thể không nhận thua.
Lời nói của Đỗ Hà quá mức sắc bén, trực tiếp lấy quân quy, quân pháp của
Đại Đường ra, căn bản không cho phép hắn không thể cúi đầu. Cho dù tính
cách của hắn rất ác liệt, nhưng cũng là một tướng quân, càng là một tên
thống soái. Quân pháp là quy tắc duy nhất ước thúc binh tướng, nếu lúc
này Hầu Quân Tập coi rẻ quân pháp, sau này sao có thể dùng quân pháp trị binh?
Sau khi trả lại ngà voi loan đao, phỉ thúy ngọc phật, kim ty nhuyễn giáp, Lưu Nhân Quỹ, Trương Hùng lần lượt trở về.
Đỗ Hà nhìn thấy hai người, vui mừng nghênh đón:
- Hai vị tiên sinh vất vả rồi.
Lưu Nhân Quỹ, Trương Hùng lắc đầu, tỏ vẻ mình không việc gì, bọn họ đều
không nhận sai, hơn nữa da thịt yếu ớt, Hầu Quân Tập cũng không làm sao
xử phạt, chỉ giam bọn họ lại, không cho bọn họ ăn uống mà thôi.
Lưu Nhân Quỹ thở dài:
- Cũng may tướng quân trở về kịp thời, vãn hồi cục diện, bằng không thì hậu quả khó lường.
Trương Hùng vẫn còn sợ hãi nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Khi hai người được thả ra, đã nghe người đi đường nói, biết hôm nay đã bạo
phát xung đột có quy mô lần thứ nhất, đều âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Xung đột này xảy ra có nghĩa phẫn nộ của dân chúng đã lên đến cực hạn, nếu
cứ tiếp tục như vậy, ma sát sẽ càng lúc càng lớn, rất có thể sẽ dẫn phát bạo động đại quy mô, bạo động nổ ra chắc chắn phải trấn áp, trấn áp
không thể thiếu đổ máu đại quy mô.
Chuyện đã phát triển đến bước
này, Đại Đường dùng Cao Xương làm cứ điểm, thực hiện ý đồ chiến lược
khống chế Tây Vực không có khả năng thực hiện, bọn họ đánh trận này cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Nhưng biết được Đỗ Hà đã giải quyết vấn đề, cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
- Có thể trấn an lòng dân nhanh như vậy, công lao của nhị vị thật sự rất lớn lao!
Đỗ Hà cũng có thể hiểu được tại sao lúc trước bọn họ chủ động đứng ra
chính diện chống lại Hầu Quân Tập, nếu bọn họ đối mặt với ngang ngược
của Hầu Quân Tập, không hề tỏ vẻ, dân chúng Cao Xương tất nhiên sẽ xem
bọn họ là cá mè một lứa, cảm thấy người Đại Đường đều có đức tính này.
Nhưng bọn họ chính diện chống lại Hầu Quân Tập như vậy, chắc chắn chứng
minh tất cả chuyện này đều là ý tứ cá nhân của Hầu Quân Tập, cũng không
thể đại diện cho toàn bộ Đại Đường.
Chính vì cử động lần này của
bọn họ mới khiến cho tất cả bách tính Cao Xương đều chờ mong có người có thể thay thế Hầu Quân Tập ngang ngược, dẫn bọn họ thoát ly khỏi khổ
hải, chứ không phải thù hận toàn bộ Đại Đường. Cho nên khi Đỗ Hà vừa về
tới Cao Xương đã nhận được ủng hộ của tất cả dân chúng.
Sau khi hắn xử lý mọi chuyện rất công chính, những bách tính ủng hộ bọn họ lại càng tin yêu.
- Ai da, mẹ ơi, nhẹ thôi, nhẹ thôi, đau quá!
Khi bọn họ đang nói chuyện, ngoài điện chợt truyền đến những tiếng kêu rên.
Phòng Di Ái được hai tên lính khiêng vào, sau lưng và trên mông máu chảy đầm đìa, thậm chí không thể nào đi được.
Đỗ Hà và La Thông nhất thời biến sắc, tiến lên hỏi thăm.
Lửa giận trong mắt La Thông sôi trào, quát khẽ:
- Ai đánh ngươi vậy?
- Ngoài Hầu Quân Tập còn có thể là ai! Ta đánh lính của hắn, hắn không
làm gì được ta lại đi trút giận vào Di Ái… tên hỗn đản này!
Đỗ Hà nắm chặt tay, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ của
Phòng Di Ái, trong lòng dâng lên áy náy mãnh liệt, hắn biết Phòng Di Ái
phải chịu tội này là vì mình, đây là Hầu Quân Tập đang muốn thị uy với
hắn.
Phòng Di Ái cười nói:
- Lão đại nói gì vậy, là ta
không quen nhìn tên t*ng trùng lên não này, muốn đánh hắn, kết quả võ
công của hắn giỏi hơn ta, ta đánh không lại hắn, lại để cho hắn đánh.
Chuyện này không hề có liên quan đến lão đại. Hừ, cứ chờ đi, ta nhất
định sẽ ghi nhớ thù này. Ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ đánh không
lại tên nhãi ranh 15 tuổi nhà ngươi, xem ta quay lại Trường An dạy hắn
như thế nào, da thịt ta dày, bị đánh một trận có là gì, ta muốn xem xem
nhi tử bảo bối của hắn có chịu được mấy quyền của ta không.
Đỗ Hà, La Thông thấy Phòng Di Ái hùng hổ nói, đều cười khổ lên tiếng.
- Chỉ tiếc chúng ta không làm gì được Hầu Quân Tập!
La Thông nhớ tới tên đầu sỏ vẫn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật đã cảm thấy trong lòng không thoải mái, huống chi lúc này Hầu Quân Tập còn đánh
huynh đệ của hắn.
Đỗ Hà cắn răng nói:
- Hắn là thống soái
tam quân, tay giữ trọng binh, chúng ta xác thực không thể làm gì hắn.
Nhưng tất cả những chuyện ở đây, ta đã viết tấu chương kêu người mang
đến Trường An, Hầu Quân Tập kiêu ngạo như vậy, hắn không trốn thoát
trách phạt đâu.
Hắn âm hiểm nói, lại kêu đại phu vội tới trị thương cho Phòng Di Ái.
Ngay đêm đó, khi trời sắp rạng sáng, Đỗ Hà bỗng mở hai mắt ra, đứng dậy thay quần áo, leo tường nhảy ra khỏi phủ đệ, lặng lẽ đi tới một căn nhà phía tây thành, gõ cửa.
Người mở cửa chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa, căn
nhà này chính là bọn họ cứ điểm tạm thời của Đạp Nguyệt Lưu Hương. Trong nhà đã đầy thủ hạ, ước chừng trăm người, lần này hai tiểu đội Đạp
Nguyệt Lưu Hương xuất động toàn bộ. Cao Xương thành là nơi trọng yếu
nhất, cho nên Đỗ Hà sắp xếp đủ trăm người, bốn thành còn lại là Điền
Địa, Giao Hà, Bồ Xương, Thiên Sơn chỉ phân chia ít người, mỗi nơi hai
mươi người, hai mươi người còn lại phụ trách liên lạc, dùng khi cần
thiết.
Đỗ Hà trước tiên triệu tập tất cả bọn họ lại, nhìn thấy
tất cả bộ hạ đều đang ở trạng tháI đỉnh phong, không ngừng gật đầu tỏ
vẻ thoả mãn, đồng thời cũng tán dương bọn họ làm việc rất xuất sắc, nhất là ám sát Cúc Trí Cương, Trát A Thát Lợi, khiến cho hắn liên tục tán
thưởng. Mặc dù lúc này Đỗ Hà cũng không biết Hoàng Phủ Hạo Hoa làm thế
nào phát hiện ra tất cả ý đồ mưu hại mình, tiêu diệt người phá hư quyết định đầu hàng của Cúc Trí Thịnh.
Con đường truyền tin của bọn họ là bồ câu đưa tin, vì vậy cũng hạn chế số chữ, cho nên giống như điện
báo, chỉ nói kết quả, không nói quá trình, biết rõ chuyện xảy ra như thế nào, nhưng lại không biết chi tiết.
Tiểu đội Đạp Nguyệt Lưu
Hương nhìn thấy Đỗ Hà cũng kích động hưng phấn. Từng người tiến lên hành lễ, lộ ra thần sắc sùng kính: Bọn họ vốn là những cô nhi không cha
không mẹ, là những nông phu không hiểu việc đời, nhưng được Đỗ Hà chỉ
điểm, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, biến hóa nhanh chóng, trở
thành người tài ba võ nghệ đầy mình, biến hóa cực lớn khiến cho bọn họ
kính ngưỡng Đỗ Hà như thần linh, được hắn tán thưởng, tất cả đều mừng rỡ như điên, cảm thấy rất vinh hạnh.
Hoàng Phủ Hạo Hoa cười nói:
- Cũng trách Thát A Thất Lợi không may, thiếu gia bảo ta tên đó cướp giết thương khách Đại Đường không thể buông tha, cho nên kêu ta đích thân
trông chừng hắn. Khi tên gia hỏa đó đang nói chuyện với Cúc Trí Cương,
ta vừa vặn ở bên cạnh nghe thấy. Những tên kia đều là Trát A Thát Lợi
đích thân nói ra, ta chỉ ghi lại từng người một, không ngờ mấy ngày sau
lại có lúc dùng đến.
Đỗ Hà hiểu ý mỉm cười, lại kêu bọn họ ở đây, sau này quay lại Trường An sẽ luận công khen thưởng. Hắn hỏi Hoàng Phủ
Hạo Hoa cần một bộ y phục dạ hành, lặng yên rời đi. Dưới bầu trời đêm
xuyên qua ngõ hẻm, phi tốc chạy vội. Từ khi nội công của hắn tiến vào đệ nhị trọng, khinh công đột nhiên tăng mạnh, bắt đầu có phong phạm của
Đạo soái, lặng yên không một tiếng động né tránh hàng ngũ thủ vệ đông
đúc trùng điệp, xuất hiện trên nóc phủ đệ của Hầu Quân Tập.
Đỗ Hà không đợi được nữa. Hôm nay Hầu Quân Tập đánh huynh đệ Phòng Di Ái của hắn, kêu hắn bỏ qua, hắn làm không được.
Nhưng hắn biết thân phận địa vị của Hầu Quân Tập cao hơn hắn rất nhiều, chỉ
dựa vào địa vị trước mắt của hắn, căn bản không động được đến Hầu Quân
Tập.
Không phải hắn sợ cường quyền, mà là Hầu Quân Tập không
giống như tham quan cùng cấp, tham quan bình thường, cho dù chức vị có
lớn cũng không quan tâm, muốn bắt là bắt. Nhưng Hầu Quân Tập lại là
thống soái tam quân, tòng quân hơn ba mươi năm, quyền cao chức trọng,
chiếm địa vị hết sức quan trọng trong lòng các tướng sĩ.
Hôm nay
hắn chỉ công chính kêu Hầu Quân Tập giao nộp những bảo buối của Cao
Xương mà hắn đã nuốt riêng, đã khiến phần lớn khúc bộ bất mãn, giống như chịu ủy khuất lớn lao. Nếu hắn bắt Hầu Quân Tập hoặc là xử phạt, ba vạn binh mã trong thành Cao Xương không chừng sẽ tạo phản cũng không chừng.
Vì đại cục, hắn cũng chỉ có thể không truy cứu tên đầu sỏ Hầu Quân Tập,
giao quyền xử trí cho Lý Thế Dân, để cho Lý Thế Dân đến xử lý việc này.
Việc này vốn tính toán cần thời gian, nhưng Hầu Quân Tập lại phát tiết nóng giận vào Phòng Di Á, đánh hắn một trận.
Chuyện này đã chọc giận Đỗ Hà.
Đỗ Nhị Lang đã tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu hắn đã không thể công khai làm gì Hầu Quân Tập, chẳng lẽ không làm âm thầm được hay sao?
Vì vậy biểu hiện ra biểu lộ rất lạnh nhạt, thực tế trong lòng đã sớm nảy sinh chủ ý, muốn dạy cho Hầu Quân Tập một bài học.
Đứng trên nóc nhà, Đỗ Hà nhìn ra xung quanh, tìm kiếm gian phòng lớn nhất.
Kiến trúc Cao Xương dung hợp văn hóa đông tây, có chút không giống với thói
quen ngồi bắc hướng nam của Đại Đường, chủ phòng cũng không ở phương
bắc.
Nhưng dù sao cũng là xã hội phong kiến cổ đại, bất luận là ở đâu, đều có tồn tại của địa vị khác biệt, gian phòng hoa lệ lớn nhất
tất nhiên chính là nơi ở của Hầu Quân Tập.
- Ở kia!
Đỗ Hà
phát hiện ra mục tiêu của mình ở phía đông, đó là một biệt viện, cảnh
vật trong biệt viện rõ ràng lịch sự tao nhã hơn căn phòng gần đó rất
nhiều, trong sân có một phòng lâu hai tầng nguy nga, hơn nữa cảnh giới
cũng vô cùng nghiêm mật.
Hắn giống như u linh trong đêm tối, lặng lẽ vọt đến biệt viện, né tránh tất cả hộ vệ, nhảy lên sân thượng lầu
hai, phát hiện cửa sổ của một gian phòng lớn nhất lầu hai lớn nhất mơ hồ có ngọn đèn bắn ra.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Lẽ nào Hầu Quân Tập còn chưa ngủ? Như vậy cùng tốt, tránh khỏi phiền toái.
Hắn nhẹ chân đi tới cửa sổ, cửa sổ mở rộng. Hắn sợ bị người ta phát hiện,
không dám thò sâu vào nhìn, chỉ nhìn qua một khe hở nhỏ trên cửa sổ.
Khe hở cửa sổ rất nhỏ, nhưng vừa vặn có thể trông thấy nửa người trên của
Hầu Quân Tập, còn những cảnh tượng khác không cách nào nhìn thấy.
Lúc này Hầu Quân Tập cầm trong tay một quyển sách, tay lật lung tung, cau mày, tựa hồ vô tâm xem.
- Bộp!
Hắn đập quyển sách lên trên mặt bàn, vẻ mặt tràn đầy tức giận:
- Tên chết tiệt Đỗ Hà, chọc ta phát điên đến mức đêm không thể say giấc,
ăn vào mất cảm giác, đọc sách cũng không vào! Thù này, Hầu Quân Tập ta
không thể không báo.
Từ khi Hầu Quân Tập gia nhập dưới trướng Lý
Thế Dân luôn nhận được coi trọng, ba mươi năm qua chưa bao giờ phải chịu uất khí, nhưng nay Đỗ Hà lại khiến hắn vô cùng mất mặt, khiến hắn ngủ
không yên.
Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
- Đại soái, chuyện ngươi kêu ta điều tra đã có kết quả rồi. Đỗ Hà xác thực từng có câu kết với người Cao Xương!