Cách ngoài thành Tây Xuyên mười dặm.
Đỗ Hà, Lưu Nhân Quỹ đang nói lời tạm biệt với Trương Hùng, bên cạnh bọn họ còn có một văn sĩ chừng
bốn mươi, nhìn qua khí độ bất phàm, là tân nhiệm An Tây Đô hộ Kiều Sư
Vọng.
- Kiều đại nhân, chuyện ở An Tây quan hệ tới sự khống chế Tây Vực của Đại Đường, hết thảy trông vào ngươi rồi.
Đỗ Hà sau khi nói lời tạm biệt với Trương Hùng thì chắp tay nói với tân
nhiệm An Tây Đô hộ Kiều Sư Vọng. Hắn không biết nhiều lắm đối với Kiều
Sư Vọng, trong lịch sử cũng ít ghi lại nhưng qua một chút biểu hiện có
thể xem như không tệ.
Trong lịch sử Cao Xương vì bị Hầu Quân Tập
cướp đoạt nên rất không ổn định, đến khi hắn làm An Tây Đô hộ mới được
cải thiện. Hắn là trượng phu của Lư Lăng công chúa, coi như quốc thích,
lúc tại nhiệm vừa bình định thế lực phản loạn ở Cao Xương vừa ổn định
dân tâm, thu được hiệu quả rất lớn.
Trên thực tế cũng là như thế, Đỗ Hà cũng cảm thấy con mắt nhìn người của Lý Thế Dân.
Kiều Sư Vọng từ khi xuất hiện thay thế hắn, chuyện thứ nhất là đề bạt Trương Hùng làm Tây Châu Thứ Sử, không cải biến bất kỳ chính sách nào của mấy
người Đỗ Hà định ra mà theo cũ thi hành, chỉ có thuyên chuyển vài nhân
sự hợp lý nên hắn rất yên tâm, biết Lý Thế Dân cũng không điều đến một
nhân vật bình thường mà thực sự là một nhân tài.
Kiều Sư Vọng tuy là văn nhân nhưng xuất thân là tướng quân, trong cuộc chiến diệt Đông
Đột Quyết lập công lao hãn mã, không yếu ớt như văn nhân, hào sảng ôm
quyền nói:
- Đỗ tướng quân yên tâm, tại hạ dù không bằng người
nhưng cũng biết theo lệ cũ, chỉ cần tiếp tục bảo trì chế độ mà tướng
quân lưu lại sẽ có thể bảo đảm An Tây không việc gì.
Trương Hùng cũng xen vào nói:
- Trương mỗ cũng sẽ tận khả năng, hiệp trợ Đô hộ cho Đại Đường thống trị
tốt An Tây. Không chỉ là Đỗ Hà, hắn cũng thấy được biểu hiện của Kiều Sư Vọng, lại nói tiếp:
- Tướng quân không cần lo lắng chuyện nơi
đây. Với niên kỷ và tài năng của ngài, Trương mỗ tin tưởng, không quá
mười năm, ngài tất nhiên sẽ thành tựu một phen nghiệp lớn khiến thế nhân nhìn vào.
- Ha ha...!
Đỗ Hà cao giọng cười lớn:
- Được cát ngôn của ngươi, Đỗ Hà tạ ơn! Sau này chúng ta còn gặp lại......
Nói xong, phi thân lên ngựa, cười to mà đi.
Hắn dẫn sáu ngàn binh mã, tập trung thành một hàng dài khải hoàn trở về.
Trên không trung có tiếng chim rít lên lanh lảnh, Mãnh nhi vỗ cánh bay lượn, đảm nhiệm thân phận cảnh vệ viên.
- Thác Bạt huynh đệ, gọi Mãnh nhi xuống! Đỗ Hà nghe được tiếng kêu như long liền bảo.
Thác Bạt Vô Song huýt sáo một tiếng, bảo Mãnh nhi xuống.
- Đón lấy!
Đỗ Hà lấy từ túi ngựa ra một khối thịt sói tươi ném lên không trung. Mãnh
nhi kêu to rồi chộp lấy, móng vuốt như lưỡi đao xé khối thịt thành mấy
phần từ không trung rơi xuống, lại như làm xiếc lần lượt nuốt vào, sau
đó hót lên vài tiếng lảnh lót như nói lời cảm tạ.
Trong thời gian bốn tháng này, Đỗ Hà ngoại trừ xử lý chính vụ Cao Xương, thời gian rảnh rỗi chơi đùa với Mãnh nhi, thỉnh giáo phương pháp thuần ưng của Thác
Bạt Vô Song.
Thác Bạt Vô Song là người hào sảng, thấy Đỗ Hà thật
sự ưa thích Mãnh nhi, nghĩ đến ân cứu mạng nên cũng không keo kiệt chỉ
điểm phương pháp thuần ưng cho hắn, cũng tỏ vẻ nếu con ưng nhận chủ thì
có thể xem như chủ nhân thứ hai nhưng điều này tương đối khó khăn.
Đỗ Hà ưa thích động vật, cũng không sợ phiền hà, dùng phương pháp mà Thác
Bạt Vô Song chỉ điểm đùa giỡn với Mãnh nhi. Qua thời gian bốn tháng, gặp phải vô số lần trắc trở thì thái độ của Mãnh nhi đối với hắn rốt cuộc
đã có cải thiện, nguyện ý ăn đồ của hắn đưa cho nhưng nếu muốn nghe lệnh thì phải xem tâm trạng của nó. Hắn nghĩ đến bản thân không lâu sau có
thể chỉ huy thần vật như Mãnh nhi thì cũng cảm thấy kích động, thấy phía dưới Mãnh nhi không xa có một con thương ưng (diều hâu) bay ngang qua
liền cười dài:
- Mãnh nhi....., đánh rớt con ưng kia cho ta!
Hắn hú lên một tiếng, phát ra mệnh lệnh công kích.
Mãnh nhi vẫy cánh, bay vút đi như một tia chớp.
Con thương ưng kia vốn chỉ định lượn qua một vòng, gặp phải Mãnh nhi thần
uy hiển hách đang định bay vòng ra xa, lại không ngờ đối phương trực
tiếp lao xuống, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị Mãnh nhi mổ vỡ, chỉ
còn một thi thể không đầu.
Mãnh nhi chụp lấy rồi vòng lại vứt cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đưa tay tiếp lấy, nhìn xác con thương ưng không đầu, cũng không biết nên vui hay buồn. Khó được Mãnh nhi nghe lệnh hắn một lần, chỉ là đáng
thương cho con thương ưng kia.
Bọn họ một đường tiến về phía động, lại một lần nửa đi qua Mạc Hạ Duyên Tra.
Từng có một lần kinh nghiệm nên mọi người đều tự tin con đường tử vong này
dù khó đi hơn nữa cũng không thể gây hại cho bọn họ, huống chi lần này
Đỗ Hà đặc biệt chuẩn bị hai mươi thớt lạc đà vận nước, một đoàn người
chỉ với thời gian nửa tháng đã thong dong ra khỏi Mạc Hạ Duyên Tra, tới
Tinh Tinh Hạp.
Đi vào bên ngoài Tinh Tinh Hạp, Đỗ Hà cùng Lưu
Nhân Quỹ nhìn nhau cười cười, đều không hẹn mà cùng nhớ tới lời nói vào
ban đêm ở chỗ này: Lúc đó bọn họ còn lo lắng đối phó với Hầu Quân Tập,
hiện giờ vật đổi sao dời, bọn họ đã vượt qua sự khó dễ của Hầu Quân Tập, dùng sáu ngàn binh mã phá Tây Đột Quyết, bình định Cao Xương, hàng A Sử Na Bộ Chân, giành được thắng lợi huy hoàng có tính truyền kỳ trở về.
Lưu Nhân Quỹ nói:
- Đỗ tướng quân còn nhớ lời chúng ta đã từng nói ở đây?
Đỗ Hà gật đầu cười nói:
- Sao không nhớ rõ? Hơn nữa chúng ta còn làm được, làm được cực kỳ xuất sắc.
Lưu Nhân Quỹ cũng gật đầu cười nói:
- Không phải chúng ta, là Tướng quân. Ta không biết Bệ Hạ phái ta đến
dưới trướng Tướng quân có ý gì, cũng không biết Bệ Hạ cần chúng ta làm
chuyện gì. Nhưng Lưu mỗ sau này nhất định toàn tâm toàn ý ủng hộ Tướng
quân, vì tướng quân bày mưu tính kế, hiệu lực cho Đại Đường.
Câu cuối cùng hắn nói như chém đinh chặt sắt, âm vang hữu lực.
Kỳ thật với thân phận của hắn, ở dưới trướng Đỗ Hà làm Trưởng sử là ủy
khuất, dù sao hắn đã là huyện trưởng một phương, chỉ cần Lý Thế Dân tán
thành, rất có thể sẽ được điều động tới Trường An nhận chức quan, sau đó thăng chức rất nhanh, thành tựu sự nghiệp.
Nhưng Lý Thế Dân lại
đưa hắn điều nhập dưới trướng Đỗ Hà cống hiến khiến hắn khó hiểu, chỉ
biết Lý Thế Dân là một đời minh quân sẽ không hồ đồ nên thản nhiên tiếp
nhận, tỏ vẻ nguyện ý, nghĩ đến biểu hiện xuất sắc dưới trướng của Đỗ Hà
để Lý Thế Dân lau mắt mà nhìn, sớm ngày đề bạt, về kinh thành làm quan.
Về phần Đỗ Hà, hắn cũng không quá chú ý. Người có tài năng dĩ nhiên con
mắt cũng cao, một oa nhi mới mười sáu mười bảy tuổi như Đỗ Hà sao có thể khiến một nhân tài có tiềm lực một tể tướng như hắn tâm phục khẩu phục? Hắn ban đầu ở Tinh Tinh Hạp toàn lực ủng hộ Đỗ Hà chỉ là vì biểu hiện
cho Lý Thế Dân nhìn xem.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Đỗ Hà đã
chinh phục được hắn, mặc kệ dụng ý của Lý Thế Dân thế nào, giao cho bọn
họ nhiệm vụ gì thì hắn đều toàn tâm toàn ý ủng hộ Đỗ Hà, đi theo sau Đỗ
Hà, cùng hiệu lực cho Đại Đường.
Đỗ Hà cũng biết ý tứ chân chính trong lời của Lưu Nhân Quỹ, cười to nói:
- Vậy thì mời tiên sinh ngày sau chỉ giáo nhiều hơn! Ta không rõ ràng lắm dụng ý của Bệ Hạ cho ngươi đến dưới trướng của ta nhưng mơ hồ biết có
khả năng quan hệ tới chuyện này. Nếu thật sự là như thế, lúc thành công
thì tiên sinh sẽ thăng chức rất nhanh. Về phần sự tình gì, tiên sinh
đừng hỏi nữa, đến thời điểm sẽ tự biết.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy hành
động này của Lý Thế Dân rất có thể là vì dư nghiệt của Lý Kiến Thành.
Một khi dư nghiệt chưa trừ diệt, thân làm hoàng đế như bị chẹn ngang
họng, đứng ngồi không yên. Những ngày này bình tĩnh, thật sự là lại để
cho người ta nghi ngờ, tuy nhiên hết thảy hắn vẫn chưa xác định nên cũng không nói.
Lưu Nhân Quỹ hiểu ý cười cười, hắn là người thông minh, cũng không hỏi nhiều.
Ở lại Tinh Tinh Hạp một đêm, đoàn người tiến về Ngọc Môn Quan, qua ngàn dặm xa xôi rốt cuộc về tới Trường An cách trở đã lâu.
Nhìn thấy tường thành rêu phong, Đỗ Hà cười vui vẻ, Trường An, ...... Đỗ Hà ta đã trở về .
Bọn họ tiến vào theo cửa bắc, tiến thẳng vào nơi đóng quân doanh.
Chủ gánh hàng rong Tiểu Vương ở gần cổng thành nhìn đoàn quân hùng tráng trở về, cười lên ha hả.
Mẹ hắn đập cái muôi vào vai con một cái, cười mắng:
- Nhìn cái gì vậy, nhìn con cười như trẻ con vậy. Người ta là Đỗ tướng
quân, là tiểu anh hùng đánh hổ, là tài tử phong lưu, không phải nhãi
nhép như con có thể so sánh .
Tiểu Vương cũng không tức giận, chỉ vất cái khăn trên vai cho mẹ, nói:
- Con mặc kệ hắn là anh hùng hay không anh hùng, con chỉ biết hắn là cây
tiền của con. Nếu như hắn xuất chinh mấy lần thì con có đủ tiền cưới
thêm vợ. Mẹ coi hàng cho con, con đi đây một lát!
Nói xong liền đi về hướng Long Tỉnh trà hiên.
Đỗ Hà đem binh mã an trí ở quân doanh, lại để cho một đoàn dưới trướng hắn tản đi về gặp người nhà, chờ ngày mai lên điện thụ phong, bản thân tiến về hoàng cung nhận lệnh.
Vừa đến cửa cung, tướng thủ vệ đã bước lên nói:
- Đỗ tướng quân, hoàng thượng có lệnh bảo ngươi đến thẳng điện Cam Lộ.
Đỗ Hà mỉm cười, đi tới điện Cam Lộ.
- Bái kiến Bệ Hạ!
Đỗ Hà đi vào trong điện, khom người làm lễ với Lý Thế Dân đang ngồi trên điện.
- Ha ha! Đại công thần của trẫm trở về rồi, mau mau, miễn lễ!
Lý Thế Dân cười to, từ trên điện đi xuống: - Để trẫm nhìn xem, hơn nửa năm không gặp, ngươi mập hay ốm!
Nhìn ra, Lý Thế Dân cực kỳ cao hứng.
Đỗ Hà cười nói:
- Chỉ gầy không mập, chính là Cao Xương còn chưa đủ tiểu tế lạnh kẽ răng, sao có thể béo chứ, nếu là có thể vì nhạc phụ đại nhân bình định Tây
Vực, khi đó mới có thể béo.
Lý Thế Dân nghe vậy đều tiên sững sờ, sau đó cao giọng cười to:
- Có đạo lý, có đạo lý, chỉ Cao Xương có coi là gì. Bất quá cũng là một công lớn rồi! Muốn trẫm ban thưởng ngươi cái gì mới tốt?
Hắn cười tủm tỉm nhìn Đỗ Hà.