Nghe Lý Thế Dân hỏi vậy, Đỗ Hà cũng không khỏi giật mình, loại vấn đề
rất khó trả lời, trả lời nặng thì bị coi là tham lam, trả lời nhẹ thì
coi là xem thường, trầm ngâm một lát liền khẽ động:
- Nhạc phụ đại nhân, không biết chuyện Hầu Thượng thư ra thế nào rồi?
Đề cập tới Hầu Quân Tập, khuôn mặt tươi cười của Lý Thế Dân sầm lại, trầm giọng nói:
- Không phải ngươi muốn cầu tình cho hắn chứ?
Đỗ Hà thấy biểu hiện của Lý Thế Dân, cũng biết kết quả của Hầu Quân Tập,
cười thầm trong lòng. Kỳ thật khi viết phong tấu chương này, hắn cũng
không có ý tốt gì.
Đỗ Hà cũng không cho bản thân là người đại lượng, càng không tự nhận là nhân vật vĩ đại!
Hầu Quân Tập chẳng những tính toán trước muốn cho hắn xấu mặt, lại còn vơ
vét Cao Xương. Đánh cho Phòng Di Ái không nói, còn ngầm tức giận mắng Đỗ Như Hối, thiết kế hại hắn. Nhiều ân oán như vậy , Đỗ Hà tự hỏi không
thể bỏ qua, quyết định chủ ý khiến Hầu Quân Tập phải trả giá thật nhiều.
Chỉ là Đỗ Hà không phải người lỗ mãng, biết rõ chừng mực, biết Hầu Quân Tập từng lập công lao hãn mã cho Đại Đường, muốn cho Lý Thế Dân nghiêm trị
hắn thật sự không dễ dàng. Trong lịch sử xác thực như thế, Hầu Quân Tập
làm loạn Cao Xương, bị Lý Thế Dân tống vào đại lao nhưng chỉ cần Sầm Văn khuyên can thì đã được tha, thậm chí phục quan nguyên chức, đủ thấy Lý
Thế Dân rất nhớ tình bạn cũ, đối với công thần có chút phóng túng, không đành lòng đại phạt.
Đỗ Hà biết nếu như mình lần nữa yêu cầu
trọng phạt Hầu Quân Tập, chẳng những bất đồng ý kiến với Lý Thế Dân mà
còn có thể trở thành tiểu nhân bỏ đá xuống giếng. Suy đi nghĩ lại quyết
định lấy lui làm tiến.
Hầu Quân Tập muốn tố cáo mình, bản thân
biểu hiện ra rộng lượng, chẳng những lại để cho hắn cáo, lại còn cực lực xin tha cho hắn, biến Hầu Quân Tập thành tiểu nhân, tự dẫn lửa thiêu
thân.
Lý Thế Dân từ trước đến nay thân hiền thần mà xa tiểu nhân, chỉ cần để cho hắn phát giác Hầu Quân Tập không chỉ có cậy công tự ngạo mà còn là có ý hãm hại người khác, lật ngược phải trái trắng đen thì
tất nhiên phải trừng phạt. Cho nên, bố trí của Đỗ Hà vẹn cả đôi đường.
Nếu Hầu Quân Tập không vu cáo hắn, việc hắn khuyên can sẽ khiến cho Lý Thế
Dân cho là khoan hồng độ lượng, khí lượng phi phàm; Nếu Hầu Quân Tập vu
cáo hắn, chẳng những hắn biểu hiện khí độ bản thân, hơn nữa chẳng khác
lửa cháy đổ thêm dầu, phán quyết Hầu Quân Tập trọng tội.
Kết quả
của phong tấu chương cầu tình cho Hầu Quân Tập sẽ khác nhau tùy thuộc
vào Hầu Quân Tập cáo hay không cáo hắn. Cho nên hắn chỉ hy vọng Hầu Quân Tập có thể hung hăng cáo hắn, tự chui đầu vào bẫy.
Sự thật cũng
là như thế, Lý Thế Dân vào nhà lao là cố ý muốn thả Hầu Quân Tập, chỉ là nghĩ trước khi thả thì khuyên hắn sửa đổi nên đặc biệt mang theo hai
phong tấu chương của Đỗ Hà, cho hắn biết cái gì gọi là khí độ rộng lớn,
cái gì gọi là độ lượng, tự mình lọt vào tính toán của Đỗ Hà.
Về
phần chuyện Hầu Quân Tập tố cáo, Đỗ Hà lại không lo lắng. Quyền phán xét trong tay Lý Thế Dân, hắn không thẹn với lương tâm. Lý Thế Dân đã tin
tưởng hắn thì dù Hầu Quân Tập tố cáo như thế nào hắn cũng không ngã, còn bằng không dù không có Hầu Quân Tập xuất hiện thì cũng có Lý Quân Tập,
Vương Quân Tập.
Lúc này nhắc lại cũng là dụng ý như vậy, thời
gian làm quan của Đỗ Hà chưa dài nhưng xử sự cũng bắt đầu khôn khéo,
muốn đứng vững trong quan trường, quả thật phải có thủ đoạn.
Nghe Lý Thế Dân nói vậy, Đỗ Hà vờ vịt:
- Kỳ thật tiểu tế cảm thấy Hầu Quân Tập là một nhân tài, phạt không bằng dùng!
Lý Thế Dân “hừ hừ” hai tiếng, trừng mắt nói:
- Nếu mỗi người đều như Hầu Quân Tập, sai mà không phạt, trẫm còn có thể trị quốc? Việc này không cần nhắc lại ......
- Dạ!
Đỗ Hà giả bộ như ủy khuất.
Lý Thế Dân cũng hiểu mình nói hơi nặng, đổi giọng:
- Trẫm minh bạch tâm tư của ngươi, nhưng Hầu Quân Tập bội công tự ngạo,
không biết hối cải, trừng phạt là đúng tội. Cần cảnh cáo hắn để cho hắn
biết biết rõ lợi hại.
Đỗ Hà không trả lời.
Lý Thế Dân lại cười nói:
- Việc này không đề cập tới, ngươi kể cho trẫm nghe làm sao chỉ cần dùng
bảy ngàn binh phá Tây Đột Quyết, định Cao Xương, hàng A Sử Na Bộ Chân?
Trẫm vẫn chưa biết rõ nên cần phải nghe lại.
Hắn kéo Đỗ Hà đi tới bãi đất trống bên phải phòng, ở đó có một sa bàn cỡ lớn.
Đỗ Hà biết Lý Thế Dân chẳng những là minh quân mà còn say mê quân sự, rất
thành thạo hành quân tác chiến. Ở Đại Đường chính thức có thể so với hắn chỉ có Lý Tĩnh, dù Lý Tích cũng chưa chắc vượt qua.
Đỗ Hà nhìn
sa bàn, dựa vào ký ức mô phỏng lại ba ngọn núi cao mà thông qua đó để
tập kích, sau đó trình bày suy nghĩ và tình huống lúc đó.
Hắn còn miêu tả sự hiểm trở của Xích Đình cốc thì
Lý Thế Dân liên tục sợ hãi thán phục:
- Không thể tưởng được, một Xích Đình cốc không có ý nghĩa lại trở thành
mấu chốt quyết định, càng không nghĩ nó hiểm trở như vậy!
Đỗ Hà cười khổ:
- Hiểu biết của chúng ta đối với Tây Vực quá ít, có một ít tình huống
khác xa suy nghĩ. Bất quá nếu Xích Đình cốc không có địa thế kỳ lạ, tiểu tế cũng không cách nào lấy được thành quả chiến đấu như thế.
Nói đến đoạn mở đường, Lý Thế Dân cũng chấn động vì cách nghĩ của Đỗ Hà:
- Nghi vẫn lớn nhất của trẫm là ở chỗ này, dùng chiến mã đạp doanh đúng
là thần diệu, nhưng trẫm vẫn cảm thấy việc hiểu rõ địa hình để cho bọn
chúng không phát giác tung tích mới là thần bút. Ha ha...... Quả là thế, có can đảm mở đường phá địch, một chiêu này so với năm xưa Đặng Ngải
tập kích Âm Bình phá Thục càng cao minh hơn, càng phải có đảm lược. Trẫm quyết định rồi, con đường các ngươi mở gọi là Định Xương, hơn nữa để
cho Diêm gia huynh đệ tự mình khắc bia, dựng ở cửa vào, ghi lại hành
động vĩ đại của các ngươi cho người đời sau kính ngưỡng.
Đề nghị
của Lý Thế Dân lại khiến cho Đỗ Hà có chút xấu hổ, Diêm gia huynh đệ
là Diêm Lập Đức, Diêm Lập Bổn, bọn họ chỉ cần tiện tay vẽ nên cũng có
thể lưu danh thiên cổ, đừng nói là khắc bia, nghĩ tới đại danh của mình
có thể lưu truyền ngàn năm hắn cũng cười ha hả, sau đó nói:
-
Trong chuyện mở đường, Phòng Di Ái lập công đầu, nếu không có thần lực
của hắn, chỉ với một người mở đường, tiểu tế cũng sẽ không thắng dễ dàng như thế, đương nhiên trong quân mỗi người đều có công lao không nhỏ.
Lý Thế Dân cười nói:
- Điểm ấy hiền tế cứ yên tâm, ngày mai trẫm sẽ luận công ban thưởng thỏa đáng!
Đỗ Hà nói tiếp chuyện làm sao để Trương Hùng thuyết phục Cao Xương, cũng
nói rõ A Sử Na Bộ Chân thật sự đầu hàng cùng với việc hiến Khả Hãn Phật
thành là niềm vui ngoài ý muốn, thuận đường ngay cả cách thống trị Cao
Xương cũng nói cho Lý Thế Dân.
Đối với việc này, Lý Thế Dân sớm
đã được Kiều Sư Vọng báo cáo nên biết hoàn toàn là thật. Lúc trước chính là hắn cố ý để cho Kiều Sư Vọng từ một nơi bí mật gần đó quan sát biểu
hiện của Đỗ Hà xem cách hắn trị quốc, thoả mãn gật đầu nói:
- Trẫm cũng đã nhận được thư của Sư Vọng, không ngờ hiền tế về chính vụ cũng có kiến thức như vậy.
Đỗ Hà khiêm tốn nói:
- Nhạc phụ cất nhắc ta rồi, kỳ thật hết thảy đều do Lưu Trưởng sử, Trương Thứ Sử xuất lực tối đa, ta chỉ bất quá là an bài cho bọn họ mà thôi.
Lý Thế Dân càng cười nói:
- Đây mới thực sự là bổn sự, hiền tế nhớ rõ, chẳng ai hoàn mỹ, bất luận
kẻ nào đều có sở trường của mình lẫn chỗ yếu của mình, nhưng chỉ cần có
thể dùng sở trường người khác để đền bù chỗ yếu của mình mới là toàn
vẹn.
Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Lý Thế Dân thấy sắc trời không còn sớm, cười nói:
- Ngươi còn chưa về nhà? Về đi, đừng để Trường Nhạc chờ sốt ruột. Sáng
sớm ngày mai, ngươi dẫn tướng sĩ dưới trướng đứng ở đại điện chờ. Lần
tây chinh này, phi kỵ các ngươi lập công đầu, tất nhiên trẫm sẽ an bài
hợp lý thưởng phạt.
Thấy vẻ hưng phấn của Đỗ Hà, Lý Thế Dân phất tay đuổi hắn ra ngoài, ra vẻ chưa nói gì.
Đỗ Hà trợn trắng mắt, hậm hực trở ra, nói thầm:
- Vợ ta cũng bị ngươi đem đến đây rồi, chơi như vậy sao?
Hắn nghĩ tới vợ và cha mẹ thì cũng thôi không buồn bực, lại chợt thấy cận vệ Lí Quốc Hồng của Lý Thế Dân đi ngang qua.
Đỗ Hà thấy vẻ mặt hắn phong trần, tựa hồ trải qua một chặng đường dài, có
chút mệt mỏi, cũng thầm sinh nghi, Lý Thế Dân đang ở trong nội cung, cận vệ lại như đi xa về, có nhiệm vụ gì?
Thấy Đỗ Hà đã đi rồi, Lý
Thế Dân cầm trong tay biểu báo công tích, đang cười nhẹ thì đột nhiên
nghe báo có Lí Quốc Hồng cầu kiến liền truyền vào điện.
Lý Thế Dân thấy hắn đi vào, ánh mắt chợt lóe lên:
- Hết thảy là thật?
Lí Quốc Hồng trầm giọng nói:
- Đúng như Đỗ tướng quân sở liệu, ở vùng phía nam cách xa Trường An quả
thật có chút dị thường . Chỗ đó rất có thể là sào huyệt dư nghiệt Tức
Vương. Bệ Hạ, không bằng chúng ta động thủ, một mẻ hốt gọn?
- Không gấp!
Lý Thế Dân cười ung dung:
- Bọn họ như cỏ dại, nếu không đưa bọn chúng nhổ tận gốc, năm sau mùa
xuân sẽ càng mọc dày! Việc này không gấp, lúc cần động sẽ động nhưng cần thêm phần cơ cảnh của Đỗ Hà. Từ từ sẽ đến, cỏ dại càng lên dày thì nhổ
đi càng dễ. Không có tài chính nuôi quân, bọn chúng càng gấp hơn trẫm.
Trẫm có rất nhiều thời gian, chờ đám tôm tép nhãi nhép này ló đầu ra.
Ngươi chạy dò xét phía nam, chắc cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi
đi. Việc này trẫm đã có ý định!
Đỗ Hà ngựa không dừng vó về tới
phủ Phò mã, vừa gọi mở phủ lại biết Trường Nhạc đang chờ ở phủ Thái Quốc Công. Hắn cười nhẹ, Trường Nhạc chắc biết hắn sau khi về nhà sẽ sang
song thân nên tới đó trước.
Đi vào phủ Thái Quốc Công, hắn bất
ngờ nhìn thấy ngoài phủ có hai chiếc kiệu, một chiếc là của Trường Nhạc, cái khác lại là của ... Vũ Mị Nương!