Trên một mặt bàn gỗ vuông phong cách cổ xưa, trên bàn được đặt ba đĩa
thức ăn. Là măng thịt xào, cải trắng xào, còn có đậu hũ non trắng nõn,
ba món đều tản ra hương vị nóng hổi.
Hai bên bàn ngồi hai người, một nam một nữ, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, chính là Đỗ Hà cùng Trường Nhạc.
Trường Nhạc tự mình xuống bếp làm đồ ăn, Đỗ Hà với tư cách là trượng phu, việc nên làm là hưởng thụ thành quả mà thê tử đã cố gắng đổi lấy.
- Như thế nào?
Trường Nhạc ngồi cạnh bàn, đôi mày nhỏ nhắn khẽ cau lại nhìn Đỗ Hà đang nhấm
nuốt thức ăn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, thần sắc thật khẩn
trương. Với tư cách là trưởng công chúa được sủng ái nhất Đại Đường,
Trường Nhạc chưa từng đi qua phòng bếp chứ đừng nói tới nấu bếp, nàng
lớn như vậy ngay cả những dụng cụ làm bếp bình thường nhất cũng chưa
từng tiếp xúc qua, càng không cần nói tới việc làm đồ ăn. Chỉ là nàng
thường xuyên xem một ít sách, một ít tạp văn, trong sách thỉnh thoảng
ghi chép lại cảnh tượng ấm áp giữa phu thê.
Trong một tiểu viện
tử, có mấy gian phòng, bên trái là vườn hoa, bên phải là vườn rau, nam
canh nữ dệt, hạnh phúc vui vẻ. Trượng phu ra ngoài trồng trọt vất vả,
thê tử chuẩn bị cơm nước chờ trượng phu về nhà, sinh hoạt nghèo khó
nhưng tràn đầy ấm áp cùng tự mãn.
Mỗi lần Trường Nhạc đọc sách
đều cảm thấy có chút hâm mộ, nhưng nàng cũng là một người hiểu được đúng mực, trong lòng biết mình sinh ra trong nhà đế vương, có cuộc sống tập
tính của mình, cuộc sống như vậy không thể nào có được. Nhưng nàng vẫn
hâm mộ chuyện xuống bếp nấu cơm cho trượng phu, thầm nghĩ: Mỗi ngày Đỗ
lang đi sớm về khuya, cực kỳ vất vả. Nếu ta có thể giống như vị thê tử
kia, nấu được thức ăn ngon cho Đỗ lang, thật là tốt biết bao?
Trường Nhạc xưa nay hễ nghĩ liền làm, không chỉ ngẫm nghĩ nàng còn âm thầm xuống bếp học hỏi.
Không ngờ Trường Nhạc muốn xuống bếp liền đem một đám người hầu hù dọa tâm
kinh đảm hàn, đối với yêu cầu của nàng người hầu cũng không dám không
chỉ dẫn. Nàng bỏ ra hơn tháng thời gian, cuối cùng Trường Nhạc từ chỗ
dầu muối tương giấm cũng không biết chút nào hiện tại đã có thể làm được chút ít thức ăn gia đình bình thường.
Đỗ Hà thích ăn măng nhất, nhất là măng thịt xào.
Trường Nhạc cũng chuyên tâm học làm món ăn này, giờ phút này thấy Đỗ Hà gắp
măng thịt xào nhấm nháp, trong lòng không khỏi khẩn trương. Món ăn này
nàng cũng đã nếm thử qua, cảm thấy mình làm có thành tựu, chỉ là không
biết có hợp khẩu vị của Đỗ Hà hay không, trong lòng bất an lo lắng sợ
hắn không thích.
Đỗ Hà nuốt thức ăn, nhìn bộ dáng khẩn trương của Trường Nhạc cảm thấy buồn cười. Trường Nhạc khẩn trương:
- Tướng công lên tiếng đi chứ?
Đỗ Hà cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cười nói:
- Hương vị cũng không tệ lắm, rất ngon, ta rất ưa thích, muốn ta đánh giá nên là chín mươi chín điểm đi.
Lời này không phải an ủi, cũng không khoa trương, Trường Nhạc cũng đã nếm thử qua nên làm sao lại không đạt yêu cầu!
Bình tĩnh mà xem xét, hương vị tuy còn không bằng đầu bếp chính, nhưng trong món ăn ẩn chứa tâm ý đủ cho chín mươi chín điểm.
Trường Nhạc cười ngọt ngào, đôi mắt loan thành trăng non, gắp cải trắng bỏ vào chén cho Đỗ Hà, cười nói:
- Tướng công nếm thử món này, cải xào là món sở trường nhất của thiếp thân!
Đỗ Hà cũng không cự tuyệt, mỉm cười ăn hết.
Trường Nhạc làm đồ ăn tuy không phải món ngon mỹ vị, nhưng thân phận là một
trưởng công chúa từ nhỏ luôn được sủng hạnh ngàn vạn, xuống bếp làm thức ăn cho hắn đã là chuyện không dễ dàng chút nào, phần tâm ý cùng ấm áp
như vậy, làm Đỗ Hà ăn bữa cơm này cảm thấy thật ngon, ăn hết sạch ba món thức ăn không chút dư thừa.
Trường Nhạc nhìn chén đĩa trống trơn, vẻ mặt tươi cười cực kỳ vui vẻ.
…
Bên trong một quán rượu nhỏ cách Nghênh Tân Lâu không xa, Ngụy Vĩ gọi rượu cùng thức ăn, không ngừng ăn ngấu nghiến.
Đang trong thời gian dùng cơm lúc hoàng hôn, bên trong tửu quán có hơn mười
bàn cơ hồ ngồi đầy người, có thương khách đi ngang qua đường, cũng có
người bản địa, đại tửu quán là địa phương dành cho kẻ có tiền, tửu quán
nhỏ là nơi dành cho dân chúng tụ tập, càng thêm náo nhiệt.
Ngụy Vĩ xé thịt gà nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, tướng ăn thật sự làm người không dám nhìn thẳng.
Nhưng ở không khí ồn ào hỗn tạp như vậy cũng không người nào nói lời gì.
Lúc này có một người ngồi ngay trước mặt của hắn, thanh âm thô lỗ kêu lên:
- Lão bản, mau nhanh dọn thức ăn ngon lên đây cho Ba đại gia!
Thanh âm của hắn thật lớn, mười phần lực lượng, áp hẳn tiếng huyên náo bên trong tửu quán.
Ngụy Vĩ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy một đại hán tử hơn hai mươi tuổi, một thân
vải thô áo gai, gương mặt chữ điền, trên người có một cỗ khí khái hào
kiệt phương bắc thật bắt mắt, ngay lập tức nhìn ra chung quanh thấy mấy
bàn khác cơ hồ đều ngồi đầy người, vì vậy cũng không ngăn cản hán tử kia ngồi xuống trước mặt.
Chỉ sau một lát rượu cùng thức ăn đều được đưa lên đầy đủ.
Hán tử uống một hớp rượu, liền phun xuống đất:
- Hương vị gì đây, chẳng khác gì nước lã, đúng là chỉ có rượu của phương bắc chúng ta là đủ liệt, đủ tư vị a!
Nói xong hắn gỡ túi rượu bên hông xuống, đổ ừng ực vào miệng, uống hết ba hơi hét to:
- Thoải mái, đây mới thực sự là rượu ngon!
Hắn đặt túi rượu lên bàn, cầm thịt bò nhét vào miệng, ăn nhanh như hổ đói,
bộ dạng chẳng khác gì quỷ chết đói đầu thai, hình dạng không khá hơn
Ngụy Vĩ bao nhiêu.
Ngụy Vĩ ngửi được hương rượu nồng nàn, lại nhìn đối phương uống ừng ực, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu ngứa ngáy.
Là một tửu quỷ đã quen uống rượu mạnh, nếu uống rượu của Trường An sẽ cảm
thấy không chút sức lực nào. Nếu như uống Đỗ Khang hoặc Tức Mặc Lão Tửu
có lẽ còn không cảm giác, nhưng nếu uống loại rượu trong tửu quán nhỏ,
tự nhiên không chút hương vị, càng uống càng thấy khó chịu.
Đối phương mang rượu theo bên người càng ngửi càng thơm, tư vị nhất định rất tốt!
Yết hầu Ngụy Vĩ nhúc nhích, nước bọt tràn đầy khoang miệng.
Hán tử thoạt nhìn cũng là người hào sảng, liếc mắt
nhìn Ngụy Vĩ nói:
- Một người uống rượu không vui, huynh đệ, nếm thử một chút? Đây là rượu
Cao Lương do cố hương của ta nhưỡng ra, lão gia tử nhà ta tự mình làm
đấy, tinh thuần nhất, không hề pha chút nước a!
Trên người Ngụy
Vĩ mang nhiệm vụ, là một trong những kẻ đánh lén mà Trưởng Tôn Vô Kỵ an
bài, vốn không thể tiếp xúc cùng người khác để tránh tiết lộ thân phận
tạo thành phiền toái không cần thiết. Nhưng hắn thật sự không chịu đựng
nổi hấp dẫn trước mặt, hơn nữa thấy hành vi của hán tử là người tùy
tiện, không giống như người có tâm cơ, cũng không chút nghi ngờ, cười to nói:
- Ta cũng nếm thử một chén!
Hán tử kia rót đầy chén rượu cho hắn.
Ngụy Vĩ uống một hơi cạn sạch, nấc một tiếng, tư vị nóng rát trong yết hầu
làm hắn say mê. Nếu chưa uống có lẽ hắn còn chịu được, nhưng vừa nếm
được mùi vị hắn cũng không cách nào nhịn được nữa.
Hán tử lại nói:
- Tập tục của cố hương ta gặp mặt phải làm ba chén! Sau đó lại kết giao bằng hữu!
Ngụy Vĩ làm sao có thể cự tuyệt, lập tức uống thêm hai chén với hắn.
Ba chén vào bụng, lời nói của trở nên thay đổi.
Hán tử tên là Ba Vũ Hưng, là người Trác Châu. Khẩu âm phương bắc tinh
thuần, là bảo tiêu thương đội, hộ tống thương đội đến Trường An buôn
bán.
Ngụy Vĩ có liệt tửu uống, cũng nguyện ý nói chuyện với hắn
nhưng không đề cập tới thân phận lai lịch của mình, Ba Vũ Hưng cũng
không hỏi nhiều, chỉ lộ ý muốn uống rượu với hắn. Bên bàn kế bên có một
nam tử hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn thỉnh thoảng lại nhìn Ngụy Vĩ, còn
chăm chú quan sát thần sắc trên mặt hắn, bộ dáng ngũ quan, tựa hồ muốn
đem bộ dáng của hắn ghi khắc xuống!