Lý Thừa Càn cũng không kế thừa được tính cách biết nghe can gián như Lý
Thế Dân, dù Trưởng Tôn Vô Kỵ lần này tận tình khuyên bảo nhưng trong mắt hắn xem ra là mềm yếu, nâng cao người khác mà tự diệt uy phong của
mình, còn cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì thua trong tay Đỗ Hà, bị phạt cấm đoán ba năm nên đâm ra sợ hãi, trong lòng thầm giễu cợt. Chỉ là
Trưởng Tôn Vô Kỵ là người mấu chốt trong việc hắn kế vị nên thấy khẩn
cầu như thế cũng không thể cự tuyệt, chỉ nói:
- Cô đã minh bạch! Sau này sẽ tận lực tránh hắn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết Lý Thừa Càn phần nhiều nói cho qua chuyện nhưng cũng không tiện nhắc thêm, chỉ có thể nói:
- Trong [sử ký] có một câu nói hay! Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chỉ cần Thái tử ngày sau đăng cơ trở thành hoàng đế Đại Đường, chẳng
phải đối phó Đỗ Hà dễ như trở bàn tay? Bệ Hạ muốn nhìn thấy một thái tử
có thể xử lý quốc sự, cơ trí hiền đức mà không phải là một thái tử lục
đục với thần tử, không để ý lợi ích của Đại Đường. Chỉ cần Thái tử có
thể làm được điểm ấy, có Hoàng hậu nương nương bên cạnh, Bệ Hạ sẽ không
có ý phế bỏ.
Đây là chuyện Lý Thừa Càn quan tâm nhất, hắn đã là
quốc trữ, chỉ cần Lý Thế Dân không phế hắn, tương lai hắn sẽ là quân
vương Đại Đường, nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói có lý, cũng không khỏi gật
đầu tán đồng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười mãn ý, lại khuyên bảo:
- Thái tử không nên quên phải thường xuyên tới Lập Chính điện thăm Hoàng
hậu nương nương. Thái tử được Hoàng hậu nương nương ủng hộ là có được ưu thế mà không có hoàng tử nào có, phải hảo hảo nắm chắc. Ngàn vạn đừng
đánh giá thấp địa vị của mẫu hậu ngươi trong lòng Bệ Hạ...... Đúng rồi,
còn có Hầu Quân Tập. Xét đến cùng, Bệ Hạ là người nhớ tình cũ, Hầu Quân
Tập dù sao cũng là người có công, hơn nữa còn có kiến lược phi phàm. Bệ
Hạ sẽ không để cho hắn trong lao quá lâu. Theo như hiểu biết mà ta biết
về Hầu Quân Tập thì trong lòng hắn lúc này đang tràn ngập bất mãn với Bệ Hạ lẫn phẫn hận với Đỗ Hà. Ngươi có thể tranh thủ hắn, biến hắn thành
trợ thủ thì thực lực của ngươi sẽ mở rộng vào quân đội, rất có ích trong tương lai.
Hắn dốc lòng dạy bảo, giao đãi hậu sự, chỉ hy vọng
khi không có mặt mình trong ba năm, Lý Thừa Càn có thể bảo trụ được ngôi vị thái tử.
Vào lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ dụng tâm chỉ điểm Lý Thừa
Càn thì bữa tiệc ăn mừng của Đỗ Hà đang cùng La Thông, Phòng Di Ái đã
chấm dứt, sau khi bái biệt bọn họ thì Đỗ Hà tới y quán thăm Hoàng Phủ
Hạo Hoa.
Hoàng Phủ Hạo Hoa bị ba châm, nhưng bởi vì tránh được chỗ hiểm, chỉ là bị thương ngoài da, cũng không sao.
Đỗ Hà thanh toán tiền thuốc men, dẫn hắn phản hồi phủ Phò mã.
Tuy nói đại phu có thể mở cửa hiệu ở Trường An đều có vài phần bổn sự nhưng phủ Phò mã có vị thần y đại nhất Đại Đường.
Tôn Tư Mạc xác thực ở tại phủ Phò mã, hơn nữa Đỗ Hà còn đặc biệt làm ra một biệt viện để công tượng tạo ra một dược lô tối tân nhất cho hắn sử
dụng.
Tôn Tư Mạc say mê y thuật, không chú ý ăn mặc nên vốn không muốn làm phiền Đỗ Hà nhưng được Đỗ Hà đề điểm nên biết cần có chỗ tĩnh
tâm để nghiên cứu mới mong có thành tựu. Lúc này tài liệu nghiên cứu của hắn là các loại dược liệu quý báu như sâm núi, đông trùng hạ thảo, hà
thủ ô.
Tôn Tư Mạc xưa nay làm nghề y vốn đều tặng y thi dược,
tiền kiếm được chỉ đủ duy trì tối thiểu, nào có dư dật để mua những dược liệu quý báu này để nghiên cứu?
Việc này quan hệ đến bệnh tình
Trường Nhạc, Đỗ Hà tự nhiên sẽ không nhỏ tính toán. Vốn đất phong của
hắn và Trường Nhạc cộng lại tới 3500 hộ, cả đời áo cơm không lo, huống
chi hắn là đại lão bản sau màu của việc tạo giấy, đại cổ đông của ngành
sản xuất trà, thu nhập ngân lượng hàng năm cực lớn, căn bản không thiếu
tiền xài! Lý Thế Dân gõ một gậy trúc bất quá chỉ lấy đi một phần ba,
ngay cả nháy mắt một cái cũng không.
Các loại dược liệu liên tục
không ngừng đưa vào phủ Phò mã, Lý Thế Dân cũng nghe nói Tôn Tư Mạc đang nghiên cứu phương thuốc trị hen, cần các dược liệu dã sơn sâm, đông
trùng hạ thảo thì không nói hai lời, trực tiếp phái người thông tri Tân
La, Cao Ly bảo cần một ít dã sơn sâm, nghe nói chỗ các ngươi có nhiều,
có thể đem đến một chút hay không.
Vì vậy, những quốc gia vốn
đang tìm cơ hội kết thân Đại Đường liền không quản đường xa đưa tới một
đống lớn dã sơn sâm, mười năm, hai mươi năm, thậm chí năm mươi năm trên
trăm năm đều có.
Đối mặt với dược liệu chồng chất như núi, Tôn Tư Mạc tự nhiên là vui. Hắn không chỉ đủ dược liệu thí nghiệm qua một lần
mà còn có thể chi trì lâu dài, sao nỡ đành lòng rời đi, đáp ứng yêu cầu
của Đỗ Hà ở lại phủ, vui đến quên cả trời đất.
Nhờ phúc của hắn, hôm nay quanh phủ Phò mã ngan ngát mùi thảo dược, không khí tựa hồ thanh tân hơn.
Đỗ Hà trở lại phủ Phò mã, lại cho Ba Vũ Hưng bỏ đi lớp cải trang, đỡ Hoàng Phủ Hạo Hoa theo mùi thuốc đi vào tiểu viện của Tôn Tư Mạc.
Nói
là tiểu viện, kỳ thật vị trí tuyệt không nhỏ. Tại đây trước kia vốn định làm một cầu trường rèn luyện thể chất cho Trường Nhạc nên cực kỳ rộng
lớn, chẳng qua hiện nay đã bị Tôn Tư Mạc dùng để phơi dược liệu nên chỉ
còn đủ đặt chân đi lại.
Tìm được Tôn Tư Mạc thì thấy y si này
đang lấy thân thí nghiệm thuốc, uống vào một bát thuốc có mùi kỳ quái,
vừa nhấm nháp vừa nói:
- Ừ, tốt lắm, tốt lắm. Phương pháp Phò mã
nói quả nhiên hữu hiệu, chí âm chí hàn Long Tiên Thảo hỗn hợp Thử nhân
quả khiến dược hiệu vẫn còn nhưng dưới khí âm hàn lại khiến cho dung hợp đặc tính Thử nhân quả!
Hắn không hề phát giác đám Đỗ Hà đến.
- Tôn đại phu, Tôn đại phu!
Đỗ Hà đầu tiên vẫn gọi thần y nhưng Tôn Tư Mạc lại nói bản thân chỉ là một đại phu, không dám nhận thần y nên đành gọi vậy.
Tôn Tư Mạc bừng tỉnh:
- Phò mã đến đây lúc nào......
Hắn còn chưa nói xong đãc chú ý tới Hoàng Phủ Hạo Hoa bên cạnh Đỗ Hà, thần
sắc đại động, không để ý tới Đỗ Hà mà bảo Hoàng Phủ Hạo Hoa ngồi xuống
cho hắn kiểm tra miệng vết thương.
Đỗ Hà biết trong mắt Tôn Tư Mạc dù trời đất bao la nhưng bệnh nhân mới là lớn nhất, cũng mặc hắn trị liệu.
Tôn Tư Mạc gật đầu nói:
- Băng bó tinh xảo, chỉ là thuốc không đủ liều, đáng ra vết thương chỉ
cần ba ngày khôi phục nhưng vì ít nên cần bảy ngày mới có thể hoàn
toàn khôi phục!
Đỗ Hà im lặng, không thể tưởng được ở thời cổ đại còn có loại đại phu bất lương này, vì để thêm chút lợi nhuận mà cố ý
giảm bớt lượng dùng.
- Chỗ ta có thuốc trị thương hoàn toàn mới, chỉ cần xoa vào, đảm bảo một ngày rưỡi có thể khôi phục!
Tôn Tư Mạc lo lắng chuyện lờn thuốc nên bảo dược đồng đun nước rửa lại vết
thương cho Hoàng Phủ Hạo Hoa rồi lấy từ hòm thuốc ra một cái hòm nhỏ rắc lên một loại thuốc màu xám.
- Cái này......
Đỗ Hà kinh
ngạc nói không ra lời: Thuốc bột thật đúng là thần kỳ, bởi vì miệng vết
thương của Hoàng Phủ Hạo Hoa lại đã ứa máu nhưng gặp nó lập tức cầm lại, không cần cả băng gạc.
Tôn Tư Mạc mỉm cười:
- Phò mã cũng biết nhào bột mì? Thuốc này ta có ý tưởng trong lúc du lịch xem nhà
nông nhào bột mì. Để trị liệu ngoại thương, điều kiện chủ yếu là cầm
máu, máu đã ngừng thì coi như tính mạng không ngại. Nhưng không có bất
kỳ thuốc tán nào có thể cầm máu ngay lập tức, ngược lại còn bị máu thấm
rửa trôi, ảnh hưởng tới dược tính. Vì vậy, ta một mực tìm kỳ dược sao
cho cầm máu thật nhanh nhưng vẫn không có kết quả. Một lần chứng kiến
nhà nông làm bánh bao, phát hiện bột gạo chỉ cần tiếp xúc với nước lập
tức cứng lại, liền nghĩ máu cũng như nước, sao gặp thuốc bột không thể
cứng lại? Vì vậy, ta nghiên cứu ra thuốc cầm máu hoàn toàn mới này. Dược tính của nó ngoài việc cao hơn thuốc trị thương cũ một chút, chân chính cao minh vẫn là sau khi gặp máu sẽ cứng lại thành cao đắp lại vết
thương, ngăn máu chảy ra.
Đỗ Hà tắc luỡi, trong lòng khẽ động, hỏi:
- Thuốc bột hình thành cao xác thực có thể ngăn chặn miệng vết thương nhưng vậy có thể khiến miệng vết thương khó khép lại.
Tôn Tư Mạc cười nói:
- Phò mã tài tư mẫn tiệp, không học y thật sự là đáng tiếc. Điểm này là
tồn tại trước kia nhưng hiện tại đã vượt qua! Theo dược hiệu yếu đi, cao sẽ không ngừng hòa tan, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không
thấy gì nữa. Cho nên sẽ không ảnh hưởng đến khôi phục, ngược lại có thể
đi vào một bước xúc tiến sinh cơ.
Đỗ Hà nghe xong vui mừng quá
đỗi. Hắn nghĩ tới chiến trường, sau mỗi lần đại chiến thì số người bị
thương ít nhất hơn vạn, đội quân y căn bản không thể chữa hết. Vết
thương nhẹ còn may mắn, người trọng thương coi như bỏ mạng, hơn nữa mười phần đều là bởi vì không cách nào cầm máu kịp thời.
Vào những thời điểm đó, nếu có loại thuốc có thể cầm máu cực nhanh này chính là một chuyện đại may mắn, không khỏi kinh hỉ nói:
- Vậy cũng thật tốt quá, Tôn đại phu, nếu dùng thuốc này trên chiến trường có thể cứu vãn tánh mạng của vô số người!
Hắn mừng rỡ, lại không nghĩ Tôn Tư Mạc lại lạnh lùng nói:
- Thuốc của ta há có thể dùng cho chế tạo giết chóc chiến trường? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đỗ Hà không thể tưởng được sắc mặt Tôn Tư Mạc thay đổi bất thường, nhất
thời ngây người tại chỗ, nhưng thấy vẻ căm ghét của Tôn Tư Mạc liền bừng tỉnh đại ngộ.
Tôn Tư Mạc không phải căm ghét hắn mà là chiến
trường. Với tư cách là một đại phu hành y tế thế, hắn căm ghét chiến
tranh sâu sắc, nghe bản thân nói muốn dùng thuốc hắn tạo ra để cứu người dùng trên chiến trường thì như mèo bị dẫm phải đuôi, không cần suy
nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Đỗ Hà trầm mặc một lát, hỏi:
- Tôn đại phu, không biết ngươi năm nay bao nhiêu niên kỷ?
Tôn Tư Mạc còn có chút tức giận nhưng vẫn đáp:
- 57!
Đỗ Hà tính nhẩm một lát rồi nói:
- Năm mươi bảy tuổi, nói cách khác lúc đại phu vừa sinh ra thì Đại Tùy
vừa mới thành lập không lâu, nhất thống nam bắc, thống nhất thiên hạ,
sau đó nghênh đón Khai Hoàng thịnh thế. Như thế Tôn đại phu tận mắt nhìn thấy toàn bộ Tùy triều hưng suy?
Tôn Tư Mạc không rõ ràng cho lắm, nhẹ gật đầu.
Đỗ Hà trầm trọng nói:
- Ta nhớ vào năm thứ hai Đại Nghiệp thì nhân khẩu của Tùy triều gần chín
trăm vạn hộ, còn khi thiên hạ nhất thống, năm đầu Trinh Quán chỉ còn lại chưa đầy 300 vạn, hao tổn 600 vạn hộ, chết mấy ngàn vạn người, đối với
con số khủng bố như vậy, Tôn đại phu không biết có cảm tưởng gì?