Đỗ Hà và Vũ Mị Nương hợp lại cùng đi đến thành Hàng Châu, ở Đường triều
Hàng Châu chỉ là một quận, thực sự không phải một thành huyện, nằm ở
Tiền Đường, nhưng mọi người quen gọi là Hàng Châu, trên cơ bản người
Giang Nam đều gọi Hàng Châu là Tiền Đường, giống như Dương Châu, Dương
Châu là một trong Hoa Hạ Cửu Châu, một đại châu chiếm diện tích bao trùm toàn bộ Giang Đông, Hoài Nam, nhưng ở Đường triều nó chỉ là một quận
nhỏ bé như Quảng Lăng.
Thành Hàng Châu phong cảnh như vẽ, tên gọi Tây Hồ chính là bắt đầu thịnh hành từ thời Đường triều. Bởi vì phong
cảnh ở đây tú lệ, mặc dù không nổi tiếng bằng Giang Nam, nhưng cũng như
thêu hoa thêu gấm.
Đỗ Hà và Vũ Mị Nương cũng không trực tiếp vào thành, mà đi đến thôn trà Long Tĩnh phía nam Tây Hồ Hàng Châu.
Thôn trà Long Tĩnh hiện giờ đã trở thành căn cứ của Hạ Lan gia, dân chúng
trong thôn đều là một thành viên của vườn trà, sinh sống dựa vào Hạ Lan
gia, Hạ Lan gia chính là Vũ gia.
Chẳng biết tại sao, Vũ gia rõ
ràng đã thoát ly khỏi Hạ Lan gia, tự lập môn hộ, nhưng vẫn dùng đến danh hào của nhà chồng Vũ Thuận là Hạ Lan gia hành sự. Đây chính là yêu cầu
của Vũ Mị Nương, lúc trước Vũ Thuận cảm thấy có được thành quả hôm nay
đều dựa vào kế hoạch của Vũ Mị Nương, tất cả thành quả nên do Vũ gia kế
thừa. Nhưng Vũ Mị Nương lại khư khư cố chấp, tỏ vẻ tuyệt đối không thể
lấy cờ hiệu Vũ gia hành sự, hơn nữa còn tìm một đống lý do.
Vũ Thuận thấy Vũ Mị Nương kiên trì như thế, cũng không cưỡng ép.
Vũ gia hiện giờ đã có địa vị lũng đoạn trong ngành sản xuất trà, đặc biệt
là đặc sản trà Long Tĩnh Tây Hồ do thôn Long Tĩnh sản xuất càng trở
thành tên trà đệ nhất thiên hạ, trở thành thứ bảo bối mà đệ tử thế gia,
quan to quý tộc không người nào không muốn, khi tiếp đãi khách nhân, nếu không có trà Long Tĩnh sẽ bị người ta khinh bỉ.
Nhất là trà Long Tĩnh sản xuất trên đỉnh núi Sư Tử, hương vị càng đặc biệt, ngay cả Lý
Thế Dân ở Trường An xa xôi cũng khen ngợi không dứt, thậm chí còn hạ
chỉ, sửa trà Long Tĩnh Sư Phong làm cống trà.
Vũ Mị Nương thông báo tính danh, người giữ cổng nghe nói là Nhị tiểu thư Vũ gia, không dám lãnh đạm, vội vàng vào bẩm báo.
Vũ Thuận đã biết được tất cả nguyên do từ miệng Vân Trác, nghe Nhị muội đã đến, lập tức đi ra nghênh đón.
Nàng nhìn từ xa, thấy Nhị muội đang đứng sóng vai cùng một nam tử anh tuấn,
hai người vui vẻ cười nói, thoạt nhìn đã biết cả hai có quan hệ không
bình thường, trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ:
- Nhị muội rốt cuộc đã thông suốt rồi!
Vũ Mị Nương năm nay đã 19 tuổi, vào thời cổ đại sớm đã vượt qua tuổi nữ
nhân kết hôn, nếu không lấy chồng thì xem như là gái lỡ thì. Nhưng Vũ Mị Nương vẫn không hề tỏ ra hứng thú với chuyện thành thân, khiến nàng vô
cùng lo lắng. Hiện giờ nhìn thấy muội tử đã có người trong mộng, bỗng
nhiên cảm thấy rất tò mò về Đỗ Hà.
Nàng đi đến gần, nhiệt tình
bắt chuyện với Vũ Mị Nương, nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên
người Đỗ Hà. Nàng và Đỗ Hà đã từng gặp mặt, nhưng khi đó Đỗ Hà mới mười
sáu tuổi, hiện giờ hắn cải trang thành nam tử thanh niên hai mươi lăm
tuổi, cải biến tạo hình, đương nhiên không còn giống lúc trước.
Lúc này Vũ Thuận chỉ cảm thấy Đỗ Hà có vẻ quen mắt, giống như đã từng quen
biết, căn bản không thể ngờ người đứng trước mặt chính là Đỗ Hà đại danh lừng lẫy Đường triều, Đỗ Thanh Liên.
Vũ Thuận nghênh tiến bọn họ vào trong thôn, trên đường càng không ngừng nói chuyện với Đỗ Hà, hỏi
cái này cái kia, xem xem hắn có xứng đôi với Vũ Mị Nương hay không.
Đỗ Hà từ tốn đáp lại, đương nhiên hắn dùng thân phận Đỗ Tường để trả lời.
Vũ Thuận cũng thấy vô cùng hài lòng, ngoại trừ thân gia có chút không
xứng, mặt khác mọi chuyện đều tốt. Nhưng Vũ gia các nàng cũng đã trải
qua cực khổ mới có hôm nay, chỉ có mấy nữ nhân chống đỡ gia đình, cũng
không có gì dòng dõi mà nói, cũng không quá xem trọng thân gia dòng dõi, nhìn vẻ mặt Vũ Mị Nương đưa tình, có vẻ đã đối đãi với Đỗ Hà như muội
phu rồi.
Đỗ Hà cười khổ không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể lơ đãng phối hợp với Vũ Mị Nương.
Vũ Mị Nương tươi cười dịu dàng đứng bên cạnh không nói lời nào, thấy Đỗ Hà trừng mắt, trong mắt hiện lên vẻ tinh nghịch.
Mọi người cùng tiến vào đại đường nghỉ ngơi, Vũ Mị Nương mời Đỗ Hà du lãm
đặc sản của thôn trà Long Tĩnh, để cho hắn nhìn thấy thành quả hiện giờ
của Vũ gia.
Vũ Thuận có chút khó xử, chế tác lá trà đến nay vẫn
là bí mật. Mặc dù Đỗ Hà có thể là vị hôn phu của Vũ Mị Nương, nhưng
trước mắt vẫn không phải người một nhà, nhưng thấy Vũ Mị Nương tình cảm
sâu nặng, cũng không nhiều lời, đáp ứng. Nàng rất cưng chiều Nhị muội
của mình, biết rõ có thể xảy ra vấn đề, cũng không đành lòng cự tuyệt ý
nàng, chỉ cần có thể làm Vũ Mị Nương vui vẻ, sau này có bớt một ít lợi
nhuận cũng không có vấn đề.
Nàng nào biết rằng, người trước mặt nàng mới là nhà phát minh lá trà chân chính, là người sáng lập đầu tiên.
Lúc này Vũ Mị Nương dẫn Đỗ Hà cùng du lãm đến căn cứ của Vũ gia ở Hàng Châu.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Vũ Mị Nương đến đây, sự vụ Giang Nam đều là một mình Vũ Thuận quản lý, nàng cũng không quen thuộc với cuộc sống nơi này, nhưng Vũ Thuận là người từng trải há lại chỉ làm chức trách suông.
Vì vậy trên đường đi, Vũ Thuận giảng giải cho Vũ Mị Nương một chút, còn
đâu tùy ý cho bọn họ du ngoạn, dù sao đều là người lớn, không sợ chuyện
lạc đường.
Hai người đi dạo thôn trà Long Tĩnh, Vũ Mị Nương còn dẫn hắn tới nơi mình xào lá trà.
Đỗ Hà thật ra nhìn không sai, mấy nữ nhân của Vũ gia thật sự có bản lĩnh.
Vũ Thuận là một nữ lưu, lại có thể quản lý một căn cứ rộng lớn như vậy
ngay ngắn rõ ràng, bất luận là về quản lý hay là giữ bí mật làm trà đều
rất chặt chẽ, cho dù Đỗ Hà có hơn một ngàn năm kinh nghiệm cũng không
tìm ra sơ hở nào.
Vị đại cổ đông phía sau Đỗ Hà nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi trở lại quý phủ, sắc trời đã tối, bọn họ nhận được tin tức Vân Trác đã đợi từ xế chiều.
Hai người nhìn nhau lạnh lùng mỉm cười.
Đại đường Vũ phủ, Vũ Thuận đang đau đầu vì gọi Vân Trác, bình tĩnh xem xét
Vân Trác văn võ song toàn, gia sự cũng tốt, danh khí rất lớn, xác thực
là một giai ngẫu. Nhưng trái tim nàng đã chết, chỉ muốn dưỡng dục hai
đứa con trưởng thành, căn bản không có tâm tư khác, đối mặt với truy cầu của Vân Trác căn bản không hề hứng thú. Chỉ có điều cảm thấy hắn là
người không tệ, cho nên giao hắn cho Vũ Mị Nương, không ngờ Vũ Mị Nương
đã có người trong mộng, hoàn toàn không có tình cảm với hắn, chỉ là lịch sự giao đãi, sau khi gặp được Đỗ Hà, Vũ Mị Nương trở về, lập tức vung
tay, ném Vân Trác cho bọn họ, giả vờ có việc, vội vàng cáo từ.
Vân Trác đến mời Đỗ Hà uống rượu, Vũ Mị Nương giống như vợ bé, lại kêu hắn đừng uống quá nhiều, liên tục dặn dò.
Đỗ Hà mỉm cười, cùng Vân Trác rời khỏi thôn trà Long Tĩnh.
Thôn trà Long Tĩnh cách Tây Hồ không xa, Vân Trác dẫn hắn tới một tửu quán bên cạnh Tây Hồ.
Vân Trác kêu Tức Mặc Lão Tửu, hai người uống với nhau ba chén.
Vân Trác thở dài nói:
- Huynh đệ thật thủ đoạn, nhanh như vậy đã thu phục được trái tim của Vũ
cô nương, ta thật hâm mộ! Nói ra thật xấu hổ, huynh đệ ta theo đuổi Vũ
Thuận hơn một năm nhưng vẫn không có kết quả, không biết ngươi có bí
quyết gì không?
Đỗ Hà dương dương tự đắc nói:
- Chuyện này là tự nhiên, nhớ năm đó ta như sát thủ tình trường, đối phó với nữ nhân, già trẻ lớn bé đều không thả.
Vân Trác nghe xong liên tục ho khan, cũng không biết là thật hay giả, nếu
nói là thực, quả thật không thể tưởng tượng, nhưng nói là giả lại có vài phần đạo lý, cũng mặc kệ thật giả như thế nào, sau này nói tiếp.
Hắn kính Đỗ Hà một ly trước, sau đó bình thản nói:
- Nghe nói hôm nay Đỗ huynh và Vũ cô nương đi dạo thôn trà Long Tĩnh?
Đỗ Hà nói:
- Đi dạo, thật không ngờ Vũ đại tỷ lại tài giỏi như vậy, một nữ nhân lại
có thể quản lý một gia nghiệp lớn như vậy rất gọn gàng, ngăn nắp, nhất
là giữ bí mật phương tiện chế trà, càng khiến người ta sợ hãi thán phục.
Hắn nói không thèm để ý, nhưng Vân Trác lại biến sắc:
- Đỗ huynh còn tới nơi chế trà?
Lá trà hiện nay đã lưu truyền rộng rãi ở Đại Đường, xào trà cũng không còn là bí mật, nhưng xào trà phải nắm bắt hỏa như thế nào lại vẫn còn mơ
hồ.
Không ít người muốn phỏng theo, nhưng không biết phương pháp
trình tự làm việc, căn bản không cách nào phát huy hoàn toàn mỹ vị của
trà.
Bởi vậy cũng có thể thấy người của Vũ gia giữ bí mật giỏi
như thế nào, người không có phận sự căn bản không thể tới gần nơi chế,
Đỗ Hà lại có thể đi thăm, hiển nhiên Vũ Mị Nương đã xem hắn như người
một nhà.
Vân Trác nghĩ thầm:
- Đỗ Tường có địa vị quan trọng như vậy trong lòng Vũ cô nương sao, sao không lợi dụng hắn để lấy Vũ gia?
Vì vậy hắn liền hỏi:
- Đỗ huynh, kinh tài tuyệt diễm, sau này không biết có tính toán gì không?
Đỗ Hà thở dài nói:
- Tạm thời ta chưa có suy nghĩ!
Vân Trác thấy hắn biểu lộ như thế, trong lòng khẽ động, hỏi:
- Đỗ huynh đang có lời khó nói sao?
Đỗ Hà đã trầm mặc hồi lâu, khổ sở nói:
- Kỳ thật, ta từ nhỏ đã sùng bái các anh hùng Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh, có thể mã đạp dị vực, quan bái vạn hộ hầu, công thành danh toại, cũng
không uổng công sinh ra trên đời. Cho nên ta ngoài luyện tập võ nghệ,
còn đọc binh thư, nghiên cứu binh pháp, chỉ vì có thể thực hiện khát
vọng. Hơn năm trước, ta gia nhập dưới trướng Binh bộ Thượng thư Hầu Quân Tập, muốn tạo sự nghiệp trong lần chinh phạt Cao Xương, chỉ có điều Hầu Quân Tập bảo thủ, không nghe ta nói, xem thường tiểu tử Đỗ Hà, kết quả
để cho tiểu tử kia hung hăng nhục nhã giành công. Hắn không nghe ta nói, khiến cho không lập được công, hắn không có mặt mũi gặp ta, liền dùng
cớ kêu ta ăn cắp đuổi ta ra khỏi quân doanh, cực kỳ đáng hận.
Vân Trác mừng thầm, hắn cũng có hiểu biết nhất định về chư tướng Đường
triều, biết tính cách của Hầu Quân Tập như thế nào, căn bản không hoài
nghi Đỗ Hà nói dối, cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình nói:
- Hầu Quân
Tập lòng dạ hẹp hòi, Đỗ huynh cũng đừng để ý, thiên hạ to lớn, ta tin
tưởng Đỗ huynh chắc chắn sẽ có cơ hội phát huy sở trường.
Đỗ Hà uống cạn một chén, nói cũng hy vọng như vậy.