Đỗ Hà không biết phần tự tin này của Vân Trác từ đâu mà đến, nhưng cũng không cho rằng Vân Trác đang nói chuyện giật gân.
Một kẻ lừa đảo cao minh, lời nói dối của hắn có thể xem là sự thật mà nói,
có chút biểu lộ lại không cách nào dựa vào hư giả để che giấu. Khi Vân
Trác nói đến việc giết Lý Thế Dân, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra hai
loại cảm xúc bất đồng, một là cực độ tự tin, một là tận khả năng giống
như coi rẻ.
Hai loại cảm xúc bất đồng này hoàn toàn đem cảm xúc
nói chuyện chân thật của Vân Trác biểu đạt đi ra, đó là sự khinh thường
với đối thủ cường lực như Lý Thế Dân cùng sự khẳng định đối với chính
sách lược của mình.
Loại vẻ mặt này không phải nói giả vờ liền có thể giả vờ, đó là tiếng lòng của hắn phát ra, là lời nói tận sâu trong
tim của hắn.
Hắn có thể nói ra những lời này, rất có thể đã nắm
giữ phương pháp xử lý nào đó mà không ai biết, chắc chắn có thể gia hại
tới Lý Thế Dân, hơn nữa xác suất thành công thật lớn.
Không thể để chuyện này phát sinh!
Hiện tại Đỗ Hà so với dĩ vãng đã là hai người khác hẳn, nhất là hắn càng
thấy xa hơn tương lai. Nếu Lý Thế Dân ở ngay trong thời điểm này xuất
hiện chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ dẫn phát ra bão tố vô cùng kinh khủng.
Bởi vì thái tử vị còn chưa vững chắc, đối với bảo tòa chí tôn tuyệt đối
kia, ít nhất cũng có tới năm vị hoàng tử cùng nhìn chằm chằm, ngay trong tình huống ai ai cũng có thực lực tương đối cân đối, chuyện phân liệt
là kết quả tất nhiên. Nếu như tới tình trạng đó, hết thảy biến thành cực đại phiền toái, nghiêm trọng hơn nữa sẽ đúng như lời Vân Trác đã nói,
thiên hạ đại loạn.
Đỗ Hà cảnh giác trong lòng, nhưng nhịn không được cười lên, nói:
- Vân huynh, ngươi đang lừa gạt ta sao? Đương kim thánh thượng thâm cư
hoàng cung, muốn thấy mặt một lần còn khó khăn hơn lên trời, càng đừng
nhắc tới giết được hắn. Một người cho dù võ nghệ cao minh bao nhiêu, đối mặt với cấm quân trong hoàng cung, cũng lực bất tòng tâm, giết hắn
chẳng phải nói chuyện viển vông hoang đường!
Hắn căn bản không tin, vẻ mặt không cho là đúng.
Vân Trác có vẻ gấp rút nói:
- Ta cần gì phải giấu diếm ngươi, việc này tuyệt không hư giả, chỉ là
chưa nghiên cứu phát minh thành công mà thôi, còn kém một bước, chỉ cần
Đỗ huynh nguyện lưu lại giúp ta, với tài năng của Đỗ huynh, liệt đất
phong vương há khó khăn sao? Cần gì đi tới Trường An tìm kiếm kỳ ngộ
không biết có tồn tại hay không? Huống chi lúc trước ngươi đắc tội Hầu
Quân Tập, với tính tình có thù tất báo của hắn lại cho phép ngươi dừng
chân tại Trường An? Dùng quyền thế của hắn, chỉ cần tùy tiện tìm người
gây phiền toái nhỏ, tiền đồ của ngươi sẽ khó giữ được. Bởi có câu nói
chim khôn biết chọn cây lành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà tùy. Thay vì
trở thành một gã quan tướng nho nhỏ, không bằng giúp ta một lần. Với tài năng của Đỗ huynh, chức đại tướng quân là không khó được!
- Chuyện này…
Đỗ Hà như có chút tâm động, nhưng vẫn còn khó khăn quyết định:
- Việc này là cầu phú quý trong nguy hiểm, điều kiện của Vân huynh thật
khiến người tâm động, nhưng xin thứ ta không thể đáp ứng!
- Vì sao?
Trên mặt Vân Trác đã tối sầm, sát cơ ẩn hiện, nếu hôm nay Đỗ Hà không đáp
ứng tuyệt không khả năng còn sống đi ra gian phòng này.
Đỗ Hà nói:
- Ta vẫn không cách nào tin được Vân huynh có thể giết chết bệ hạ. Hết
thảy kế hoạch của ngươi mấu chốt là bệ hạ bỗng dưng chết đi, nhưng theo
ta được biết, thân thể bệ hạ kiện khang vô cùng, mùa thu năm trước còn
đi ra ngoài săn bắn, hơn nữa còn bắn chết một con gấu lớn. Hắn vốn là
một vị hãn tướng, hiện tại còn đang lúc tráng niên, há lại tự dưng chết
bất đắc kỳ tử? Ở trong mắt của ta, cơ hội duy nhất có thể giúp Vân huynh phục thù là Đại Đường phải tự mình đại loạn. Nhưng bệ hạ anh minh, chỉ
cần hắn còn sống một ngày, Đại Đường tuyệt không khả năng hỗn loạn. Cho
nên xin lỗi, ta thật sự không thể đem toàn bộ thẻ đánh bạc đặt ở nơi
này, đây chỉ là khả năng cực kỳ bé nhỏ.
Đỗ Hà rõ là đang chơi lửa.
Lý Thế Dân quá mức trọng yếu, hắn nhất định phải bức bách Vân Trác nói ra
kế hoạch. Hắn đánh bạc chính là biểu hiện của mình trong ba tháng nay,
đáng giá cho Vân Trác mạo hiểm nói ra kế hoạch kia, đánh bạc Vân Trác
không bỏ được lòng dạ giết chết một nhân tài hiếm có như hắn.
Vân Trác nhớ tới toàn bộ tâm phúc đều là do nghĩa phụ Trần Tử Du chiêu mộ,
trên tay mình không có một người nào đáng giá tin tưởng, hắn do dự không ngừng, lại không ngừng do dự, nói:
- Cũng được, Đỗ huynh có lo
lắng này cũng là chuyện đương nhiên. Nếu đã như vậy thì nói cho ngươi
cũng không sao. Dưới trướng nghĩa phụ ta có một người tài ba, hắn tinh
thông thuật dịch dung, kỹ thuật xảo diệu có thể nói xuất quỷ nhập thần.
Hắn có thể thay đổi thành bất cứ người nào, đây cũng là cơ hội cho chúng ta giết chết Lý nhị tặc. Lý nhị tặc tuy là hoàng đế, là người trên tất
cả, nhưng không thể rời khỏi bốn điều kiện “ăn, mặc, ở, đi lại” là điều
căn bản. Ngự trù chuyên dụng của Lý nhị tặc là Cố thần trù đại danh đỉnh đỉnh, chỉ cần cải trang thành hình dạng của hắn hạ độc trong thức ăn
của Lý nhị tặc sẽ dễ như trở bàn tay!
Đáy lòng Đỗ Hà run lên,
trước kia hắn không tin thuật dịch dung thần kỳ, nhưng từ khi kiến thức
được ảo diệu của thuật dịch dung từ chỗ Lý Tuyết Nhạn, hắn cũng biết
được trên đời có loại kỳ thuật này, nếu an bài tốt thật sự có thể thành
công, trong nội tâm vô cùng bất an, ra vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Đây quả
thật có thể thực hiện, nhưng ta nghe nói từ xưa toàn bộ dụng cụ thức ăn
của hoàng đế đều phải dùng ngân khí thử độc, sau đó còn giao cho thái
giám nếm qua một lần, nhìn xem có độc dược hay không. Muốn hạ độc cũng
không phải là chuyện dễ dàng!
Vân Trác thong dong cười nói:
- Điểm ấy ta làm sao lại không biết, cho nên còn cần nghiên cứu. Chúng ta có lôi kéo một người thiện nghệ dụng độc, hắn đang nghiên cứu chế tạo
một loại độc dược mãn tính. Loại độc chất này vô sắc vô vị, người ăn vào sẽ không chết ngay lập tức, về sau mới có thể phát tác, hơn nữa thời
gian phát tác còn có thể bằng lượng mà quy định. Ăn nhiều sẽ phát tác
càng nhanh. Thái giám nếm thử nhiều lắm chỉ là nếm qua mà thôi, không
thể ăn được nhiều như Lý nhị tặc, cũng sẽ không phát tác trước hắn. Nếu
độc tính phát tác, Lý nhị tặc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đỗ Hà cũng động dung, nếu thật sự đúng như lời Vân Trác nói, nếu thực
hành, có lẽ Lý Thế Dân sẽ thật sự dữ nhiều lành ít, hắn im lặng không
nói hồi lâu, cắn răng nói:
- Nếu như Vân huynh tin được ta, đem
việc quan trọng này nói thẳng ra như vậy, đúng như ta đã nói, phú quý
hiểm trung cầu, ta sẽ làm. Làm đại sự này, tất nhiên cần rất nhiều tiền
tài, mặc dù Vũ gia không tính là phú giáp thiên hạ, nhưng lũng đoạn sản
xuất ngành trà, hơn nữa ở tại Trường An còn có ba tiệm lớn nổi danh, nếu có thể lôi kéo được nàng, đối với đại nghiệp tất sẽ có lợi. Việc này cứ giao cho tại hạ đi xử lý, với quan hệ giữa ta và Mị Nương tất có thể
thành công, xem như là lễ gặp mặt hiến cho đại nhân!
Đỗ Hà cũng lập tức thể hiện giá trị của mình, biểu hiện nguyện ý tương trợ không chỉ là nói bằng miệng.
Vân Trác vốn có chút không yên lòng, nhưng thấy Đỗ Hà đã đồng ý đầu nhập, trong nội tâm liền ổn định, vui vẻ nói:
- Giả như Đỗ huynh thật có thể khuyên bảo Vũ gia ủng hộ, chính là một
công lớn. Còn nữa, đừng gọi là đại nhân, giữa ta và ngươi sau này xem
như có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, gọi ta Vân huynh là được.
Việc này Đỗ Hà đã sớm thương nghị tốt với Vũ Mị Nương, ngay hôm sau liền cho Vân Trác câu trả lời thuyết phục.
Vì gia tăng độ tin cậy, cũng không báo cho Vũ Thuận biết rõ việc này, chỉ cần Vũ Mị Nương đồng ý.
Vũ Mị Nương toàn quyền phụ trách hết thảy cửa hàng tại Trường An cùng vận
tác tài chính của Vũ gia, đạt được nàng đồng ý cũng giống như đạt được
toàn bộ Vũ gia.
Vũ Mị Nương còn tỏ vẻ đại khí duy nhất một lần giúp đỡ năm vạn lượng bạc đưa cho Vân Trác làm tài chính vận chuyển.
Vân Trác quá đỗi vui mừng, trong lòng biết có Đỗ Hà ở bên trong xuất lực,
đối với hắn càng thêm coi trọng, lại để cho hắn lợi dụng Vũ Mị Nương sử
dụng thực lực tại Trường An mau chóng tổ kiến một mạng lưới tình báo để
nắm giữ từng hành động tại Trường An.
Việc này đối với Đỗ Hà mà nói thật là dễ dàng, vì vậy vui vẻ đáp ứng.
…
Hội Kê sơn, là một ngọn núi cao nằm ở phía đông cách Hàng Châu vài chục
dặm, có ba cảnh điểm tham quan lớn là Vũ Lăng, Bách Điểu Nhạc Viên,
Hương Lô Phong.
Sở dĩ Hội Kê sơn nổi danh là bởi vì vị thánh quân khai quốc thời cổ đại, anh hùng trị thủy Đại Vũ có liên quan sâu xa, đó là nơi mà Đại Vũ cưới vợ, là địa phương phong thiện; đồng thời cũng là
nơi đặt lăng tẩm của Đại Vũ, từ Tùy triều, Hội Kê sơn đã được xếp vào
một trong “Tứ Trấn” của Trung Quốc.
Từ Nam triều cho tới nay vùng này luôn rạng rõ phong quang, tiếng lành đồn xa. Phần đông văn nhân học sĩ đều đến chèo thuyền du ngoạn nườm nượp, bước lên Hội Kê sơn đều lưu
lại thật nhiều thi từ danh ngôn, lưu lại cho mọi người trí nhớ tương
dung về cảnh tượng nhân văn tốt đẹp. Ở Tấn triều Cố Khải từng nói Hội Kê sơn thủy chính là “Thiên nham cánh tú, vạn hác tranh lưu, thảo mộc mông lung kỳ thượng, nhược vân hưng hà úy”. Danh sĩ Đông Tấn Vương Hi Chi,
Tạ An thậm chí bởi vì Hội Kê có sơn thủy tốt mà định cư tại Thiệu Hưng.
Thi nhân Vương Tạ Nam triều vịnh một câu thơ về Hội Kê sơn – “Thiền táo
lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u” mà lưu truyền thiên cổ.
Hôm nay Vân Trác một mình đi tới Hội Kê sơn.
Hắn không đi đường núi thông thường, mà căn cứ theo tiêu ký trên cây xuyên
qua bụi cỏ, đi qua thật nhiều bụi gai rừng, ước chừng mất hơn một canh
giờ mới mơ hồ tìm được một con đường mòn trong rừng như có như không.
Hắn theo đường mòn đi suốt hai canh giờ mới tới một khe núi cực kỳ ẩn mật.
Khe núi không lớn, được hình thành tự nhiên, trung tâm khe núi có năm ngôi
nhà cỏ, bên ngoài nhà cỏ phơi đầy dược thảo, còn có người đang quản lý.
Vân Trác đi tới phía trước hỏi:
- Phùng thần y có ở nhà không?
Người hầu đáp:
- Đang thí nghiệm thuốc trong phòng!
Vân Trác quá đỗi vui mừng đi thẳng vào phòng trong. Vừa đi vào trong, lại
thấy một màn kinh tâm động phách, có mấy nam nhân tráng kiện đang đem
một tráng hán chừng ba bốn mươi tuổi đè chặt xuống đất, nạy miệng hắn
cắm một cái phễu vào trong, đem chất lỏng đổ vào.
Một thư sinh sắc mặt âm trầm ở một bên chỉ huy, nhìn thấy Vân Trác đã đến, nhân tiện nói:
- Người này thuở nhỏ tập võ, tuổi tác tương tự Lý nhị tặc, thân thể tố
chất cũng không chênh lệch bao nhiêu, dùng hắn thí nghiệm thuốc có thể
đoán được thời gian phát tác đại khái của Lý nhị tặc!
Vân Trác vẫn thản nhiên, chỉ hỏi thăm kết quả như thế nào.
Thần y họ Phùng kia nói:
- Độc dược đã được phối chế thành công, là một loại độc chướng đã thất
truyền tại Nam Chiếu Miêu Cương. Loại độc chất này rất hung ác, người
nhiễm độc không hề có bất luận cảm giác gì, chỉ có chút thích ngủ, nếu
thiếp đi sau khi tỉnh lại sẽ không còn khả năng trị liệu. Bởi vì độc tố
đã theo giấc ngủ của hắn trong lúc vô tình khuếch tán vào ngũ tạng lục
phủ, khi đó cho dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước trọng sinh cũng không cách nào cứu chữa!
Vân Trác mừng rỡ điên cuồng, cười nói:
- Đây chẳng phải có thể lập tức hành động rồi sao?
Phùng thần y lắc đầu nói:
- Không được, độc dược đã nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng nhất định
phải nghiên cứu phối liệu vào trong thức ăn mới có thể cho Lý nhị tặc ăn vào, độc dược trải qua nhiệt độ cao nấu nướng bị đồ ăn pha loãng, độc
tố lưu lại cực kỳ nhỏ, phải vượt qua cửa ải này mới có thể có được công
dụng chính thức.
Trong khi bọn hắn còn đang nói chuyện, trung niên nhân kia đã mơ màng buồn ngủ, sắc mặt vẫn như thường ngã trên mặt đất.
Một canh giờ trôi qua, trung niên nhân vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
Rốt cục trung niên nhân mở mắt ra, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm
liệt phế, phun ra một ngụm máu đen tanh tưởi, hai mắt trợn ngược tắt
thở!