Đại Đường Đạo Soái

Chương 356: Độc cùng dịch bệnh




Đỗ Hà đem thuốc mà Tôn Tư Mạc đưa cho hắn cầm đến Tô phủ cho người bệnh nặng sử dụng để xem thử dược hiệu.
Cả một Tô phủ lớn như vậy, hơn tám mươi người đều bị nhiễm bệnh, trong đó nghiêm trọng nhất là một gia đinh thân hình cường tráng như hổ, dáng người thật thô lỗ, cơ bắp chẳng khác gì khối sắt, thật giống như nam diễn viên cơ bắp Schwarzenegger trong phim Mỹ đời sau, thật khó tưởng tượng một người như vậy khi bị nhiễm bệnh còn yếu ớt hơn cả một nữ tử.
Giờ phút này tay chân hắn đều bị buộc chặt gắt gao, nhưng cảm giác ngứa ngáy vô cùng vô tận trong thân thể làm cho hắn liên tục gào thét, cuống họng của hắn cũng đã khàn đục, nói không nên lời. Cổ tay lẫn cổ chân máu tươi đầm đìa vì giãy dụa, phá rách da xuyên vào da thịt.
Đỗ Hà lại cho người đem giải độc hoàn cưỡng ép hắn nuốt vào.
Giải độc hoàn quả nhiên có hiệu quả, người bệnh vừa uống được chừng nửa canh giờ đã dần dần yên tĩnh, cuối cùng ngủ say. Hắn đã bị cảm giác ngứa ngáy kia hành hạ suốt mấy ngày không được ngủ, cả người gần như sụp đổ, hôm nay mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, thân thể mệt mỏi lập tức bộc phát nên ngủ thiếp đi.
Đỗ Hà cười nói:
- Dược Vương không hổ là Dược Vương, quả thật có khả năng xoay chuyển càn khôn!
Hắn đem thuốc chia thành mấy phần, cho thủ hạ phân ra chia xuống cho người bệnh, giảm bớt nỗi đau đớn trên người bọn họ.
Sau đó hắn cầm mấy viên đi tới chỗ ở của Lý Dật Phong, Tào Nghi, Hàn Phong Hà, Chu Linh Linh bọn họ, mấy người này bị nhiễm bệnh sớm nhất, theo tình huống so với dân chúng trong thành càng thêm nghiêm trọng. Nhưng bọn họ đều là người tập võ, khí lực cùng nghị lực khác hẳn người thường, loại đau đớn kia họ có thể cắn răng kiên trì xuống.
Thấy Đỗ Hà đưa thuốc tới, không chút nghĩ ngợi liền uống vào.
Qua vài phút dược hiệu dần dần phát huy, Lý Dật Phong thở ra một hơi thật dài:
- Chết tiệt, đây là quái bệnh gì, không đau đớn lại ngứa ngáy không sao chịu nổi!
Hắn làm người vốn hòa khí, chú ý phong độ, nhưng bị giày vò như vậy cũng không nhẫn nhịn được mở miệng nói tục.
Đỗ Hà thận trọng nói:
- Hôm nay có tới mười lăm vạn người cùng nhiễm chứng bệnh giống nhau, có thể còn sống sót cũng đã là không tệ. Đúng rồi…thừa dịp hiện tại ngươi thanh tỉnh, còn nhớ rõ mình vì sao lại nhiễm lên dịch bệnh này không? Căn cứ tình huống chúng ta nắm giữ trước mắt mà xem, ngươi là người thứ nhất nhiễm bệnh. Nhất định phải có chỗ mấu chốt nào mà ngươi bị lây nhiễm, có thể do ngươi ăn đồ vật, ngươi suy nghĩ một chút nhìn xem có thể nghĩ ra được gì hay không!
Mấu chốt có thể cứu chữa dịch bệnh không chỉ cần phòng ngừa khuếch tán, còn trị tận gốc, tìm được ngọn nguồn cũng là một trong những trình tự trọng yếu nhất.
Tựa như bắt giặc phải bắt vua, ngọn nguồn còn chưa trừ diệt, mặc dù người bệnh có thể trị liệu, bệnh tình có thể khống chế cũng không làm nên chuyện gì.
Đối với việc trị liệu dịch bệnh, hắn không thông y thuật, không có được khả năng của Tôn Tư Mạc nên bó tay hết cách. Nhưng ở việc tìm kiếm nguồn gốc dịch bệnh hắn cảm thấy dùng tài trí của chính mình có thể xuất được một phần lực, ở vấn đề trị tận gốc dịch bệnh vẫn có thể giúp được.
Lý Dật Phong là người nhiễm dịch bệnh sớm nhất, ở trên người hắn nhất định có thể tìm ra ngọn nguồn dịch bệnh.
Lý Dật Phong trầm mặc thật lâu, lại lắc đầu nói:
- Không có, trước khi trở lại Hải Trung Châu ta vẫn luôn điều tra hành tung của tam sư đệ, cũng không phát sinh chuyện gì khả nghi. Huống chi chúng ta hành tẩu giang hồ cũng không chú ý chuyện ăn ở, chỉ ăn theo những quầy hàng dọc đường. Nếu thật do thức ăn ở đó xảy ra vấn đề, nhiễm bệnh cũng không chỉ là một mình ta!
Hắn vặn óc suy nghĩ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân từ đâu.
Đỗ Hà thầm thở dài một hơi, cũng không bắt buộc, lại để cho hắn sớm đi nghỉ ngơi.
Lý Dật Phong muốn nói lại thôi.
Đỗ Hà biết hắn muốn hỏi chuyện của Chu Chấn Uy, cười nói:
- Lý huynh yên tâm, sư phụ của ngươi cũng không giống như Trần Tử Du, Vân Trác cùng một chỗ áp giải đi Trường An. Hắn từng có tiếp xúc với ngươi, tạm thời không có việc gì, nhưng ta không dám khẳng định hắn có bị lây nhiễm hay không, còn chưa dám đưa hắn mang đến Trường An, hôm nay hắn đang dẫn người của Chấn Uy võ quán đang ở Tô Châu cứu trợ những dân chúng đã bị lây nhiễm dịch bệnh!
Chấn Uy võ quán của Chu Chấn Uy trải rộng khắp Giang Nam, Tô Châu là thành thị lớn nhất Giang Nam đương nhiên không thiếu. Tuy Đỗ Hà đã hạ lệnh niêm phong toàn bộ Chấn Uy võ quán, nhưng còn chưa truyền tới Tô Châu, phân quán của Chấn Uy võ quán tại Tô Châu vẫn còn khỏe mạnh hơn nữa cũng chưa bị ôn dịch xâm nhập.
Chu Chấn Uy tỏ vẻ hy vọng có thể tận thêm một phần lực giúp đỡ.
Đỗ Hà đang cần nhân thủ, lại thêm bên cạnh Chu Chấn Uy còn có Ba Vũ Hưng, không sợ hắn giở trò, cũng liền đáp ứng hắn, hiện tại hắn đã trở thành nhân viên cứu hộ đắc lực nhất trong thành.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ quan lại Giang Nam bị Đỗ Hà triệu tới đã đến Tô Châu.
Đỗ Hà cũng không để họ vào thành, chỉ mở một buổi hội nghị tập thể ở ngoại ô, lại để cho họ trở lại thôn trấn dán bố cáo chiêu an, còn để họ làm gương tốt, phòng ngừa ôn dịch tạo thành nguy hại, đồng thời cũng dặn dò họ coi chừng lưu ý dân chúng trong cảnh nội có chứng bệnh đồng dạng. Cuối cùng còn ban bố mệnh lệnh cứng rắn, nếu có ai dám lung tung lợi dụng dịch bệnh bịa đặt sinh sự, hết thảy dùng lý do đầu độc nhân tâm bắt giữ, nghiêm trị không tha, người có tình tiết gây tội nghiêm trọng có thể trực tiếp phán xử tử hình.
Quan viên địa phương Đường triều khi bổ nhiệm đều có một bộ pháp tắc, mặc dù không thể cam đoan nguyên một đám thứ sử thái thú đều là nhân vật biết dùng người như Bao Thanh Thiên, nhưng phần lớn đều là quan lại có chút bổn sự năng lực. Nghe Đỗ Hà phân phó, lập tức hiểu ý kịp thời đều đủ hạng mệnh lệnh ban bố xuống dưới.
Đỗ Hà đối với phương pháp đồn đãi luôn mặc kệ, đem tình huống dịch bệnh rút nhỏ thật nhiều, trực tiếp nói rõ cho dân chúng, lại để cho họ biết rõ tình huống, nếu người nào có ý đồ nhân cơ hội tìm kiếm chỗ tốt, muốn châm ngòi thị phi cũng chỉ là bất lực.
Cho tới bây giờ, biện pháp này vẫn rất không tệ, ít nhất cho tới nay Giang Nam còn chưa có bất kỳ huyện trấn nào bị dịch bệnh bộc phát mà trở nên hỗn loạn.
Vào lúc giữa trưa, sau nhiều giờ nghỉ ngơi Tôn Tư Mạc lại trở nên phấn chấn tinh thần xuất hiện ngay trước mặt Đỗ Hà.
Đỗ Hà vui vẻ nói:
- Tôn đại phu, thuốc giải độc của ngài rất hiệu quả, sau khi người bệnh uống vào tình huống đã chuyển biến tốt đẹp.
Tôn Tư Mạc cười gật đầu nói:
- Xem ra ta suy đoán không lầm, dịch bệnh này rất có thể do loại độc vật nào đó gây ra. Chỉ là không biết là loại độc vật nào lại lợi hại như thế!
Lần này hắn cũng không nói chuyện chi tiết với Đỗ Hà, không chờ đợi được liền đi cứu chữa cho người bệnh.
Tay bắt mạch, hắn yên lặng lắng nghe nhịp đập thật cẩn thận.
Vọng văn vấn thiết, Tôn Tư Mạc thật cẩn thận thông qua mấy trình tự này suy đoán tình huống của người bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ở bên cạnh hắn còn có hơn hai mươi đại phu đang đứng bên cạnh quan sát.
Qua hồi lâu, Tôn Tư Mạc cười nói với bệnh nhân:
- Tình huống không quá nghiêm trọng, có thể trị, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi phối dược!
Đỗ Hà nghe xong mừng rỡ như điên, Dược Vương đúng là Dược Vương, người nổi danh đúng là không phải hư sĩ, phần đông danh y đều bó tay hết cách, hắn vừa tới đã nhận được phương pháp trị liệu.
Đi ra khỏi phòng, dáng tươi cười của Tôn Tư Mạc biến mất không còn sót lại chút gì, gương mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị, cũng không đi phối dược mà giận dữ vội vàng nói:
- Lần này sở dĩ dịch bệnh nghiêm trọng đến như vậy cũng không phải do lây bệnh hay ăn phải thứ gì, mà là con người làm ra, không phải thiên tai tự nhiên!
Đỗ Hà chấn động, thấp giọng hô lên:
- Lời này là sao?
Tôn Tư Mạc nói:
- Dịch bệnh có một đặc thù, bởi vì người bệnh bị người khác lây bệnh, cho nên bệnh tình sẽ lan tràn. Nói thí dụ như hô hấp, có loại dịch bệnh thông qua đường hô hấp mà lây bệnh. Cho nên trước tiên bị lây sẽ là mũi, sau đó theo bệnh tình tăng thêm, dần dần chuyển sang bộ vị khác.
Hoặc là tiếp xúc va chạm lây bệnh, trước hết bị lây tất nhiên là địa phương bị tiếp xúc qua.
Mà người bệnh trong phòng thì không giống như thế, bọn họ bị bệnh từ trong cơ thể. Còn chưa có loại dịch bệnh nào có thể trực tiếp xuyên thấu qua thân thể lây vào trong nội thể, giải thích duy nhất là có người bệnh ăn phải thứ đồ vật không nên ăn. Bọn họ hẳn là bị trúng độc, thế nhưng độc là sẽ không lây lan, càng không biến thành dịch bệnh. Quái, quái, quái!
Hắn liên tiếp nói ba từ quái, cau mày nói:
- Ta hành y bốn mươi năm, còn chưa từng gặp qua loại quái chứng này!
Đỗ Hà thấy Tôn Tư Mạc có chút bó tay, ngạc nhiên hỏi:
- Ngay cả Tôn đại phu cũng bất lực sao?
Tôn Tư Mạc cười khổ nói:
- Tôn mỗ cũng không phải thần tiên, đối với một ít bệnh thông thường có lẽ có thể thuốc đến bệnh trừ, nhưng đối mặt với loại nghi nan quái chứng thế này không làm nghiên cứu phân tích làm sao nghĩ ra phương pháp trị liệu. Lúc trước sở dĩ nói như vậy chỉ là muốn an ổn tâm trạng người bệnh, kích phát lòng cầu sống của họ mà thôi. Đúng rồi…thuốc giải độc hữu hiệu, bệnh trạng nằm trong nội thể. Theo ta sơ bộ chẩn đoán bệnh chính là trúng độc mà không phải dịch bệnh, vì sao đại nhân một mực chắc chắn đây là dịch bệnh?
Đỗ Hà giật mình, cũng nổi lên nghi hoặc, hắn lại để cho Tô Định Phương mời tới hơn hai mươi vị danh y, bọn họ chẩn đoán bệnh đều là trúng độc, không phải dịch bệnh.
Đỗ Hà còn tưởng rằng bọn họ chỉ qua loa cho xong, suýt nữa nhốt họ vào đại lao, nhưng hôm nay ngay cả Tôn Tư Mạc cũng nói như vậy, chuyện này làm cho hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Đại danh của Tôn Tư Mạc vang rền khắp nơi, là đệ nhất nhân trong giới y thuật, thấy ý kiến của hắn cũng nhất trí, nhưng đại phu khác đều nhao nhao kháng nghị, tỏ vẻ quan điểm của mình, ám chỉ Đỗ Hà không hiểu mà nói mò.
Đỗ Hà xấu hổ sờ lên mũi nói:
- Kỳ thật ta đã sớm có hoài nghi nguyên nhân chính thức phát bệnh tại Tô Châu không phải vì lây bệnh, nhưng ta có thể khẳng định đây nhất định là dịch bệnh. Tôn đại phu, ngài đi theo ta gặp một người là sẽ biết!
Đỗ Hà đem Tôn Tư Mạc cùng nhóm đại phu đi tới chỗ ở của mấy người Lý Dật Phong, lại để cho Tôn Tư Mạc bắt mạch cho hắn.
Tôn Tư Mạc vừa nhìn thấy sắc mặt của Lý Dật Phong, thần sắc khẽ động, vội vàng tiến lên bắt mạch cho hắn, cẩn thận quan sát tay hắn, lại đẩy mũi nhìn xem, kinh nghi nói:
- Quái, thật quái! Đây đúng là dịch bệnh, không giống, chứng bệnh hoàn toàn giống nhau, nhưng nguyên nhân phát bệnh lại bất đồng. Người bệnh này nguyên nhân nhiễm bệnh là bị lây lan, là tay cùng mũi bị khởi bệnh đầu tiên, hoàn toàn khác hẳn với người bệnh khi nãy!
Đây cũng chỗ cao minh của Tôn Tư Mạc, Lý Dật Phong cũng được đại phu khác khám bệnh, nhưng ngoại trừ Tôn Tư Mạc cũng không người nào phát hiện được nguyên nhân phát bệnh của hắn.
Tôn Tư Mạc thì thào tự nhủ:
- Tại sao có thể như vậy? Độc, dịch bệnh là hai chứng bệnh hoàn toàn khác hẳn, làm sao có thể xuất hiện trên người một bệnh nhân, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong nội tâm Đỗ Hà khẽ động, hỏi:
- Lý huynh, nếu như đầu tiên ngươi bị lây ở mũi cùng tay, căn cứ theo lẽ thường suy luận, ngươi hẳn phải ngửi thấy gì đó hoặc là đụng chạm tới mới phải. Ngươi ráng suy nghĩ kỹ một chút phải chăng đã ngửi thấy hương vị cổ quái hoặc là chạm phải đồ vật nào đó không sạch sẽ?
Lý Dật Phong giật mình, thấp giọng lẩm bẩm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.