Đỗ Hà dùng hai ngày thời gian quay trở về Tô Châu.
Sự tình nguy cấp, hắn cũng không chút chậm trễ, đi thẳng tới Tô gia muốn tìm hiểu sự việc bên trong thật rõ ràng.
Đi vào đại viện Tô phủ, vừa lúc gặp phải Từ Tuệ.
Từ khi biết được phụ thân của mình cũng bị nhiễm phải dịch bệnh, Từ Tuệ lập tức yêu cầu đến chiếu cố phụ thân.
Đỗ Hà niệm tình phụ tử thâm sâu của nàng cũng vui vẻ đồng ý.
Từ Tuệ mặc một bộ bạch y, đôi mắt hồng hồng, có dấu hiệu như đã khóc, vừa thấy mình đụng trúng người vội vàng thở dài xin lỗi.
Tuy thuốc giải độc của Tôn Tư Mạc có thể giảm bớt thống khổ, nhưng đối với
dịch bệnh hiện tại lại không tạo được hiệu quả trị liệu nào. Người bệnh
vẫn gầy gò đi từng ngày, nhất là bên trong Tô phủ bị nhiễm bệnh nặng
nhất. Ngay trong ngày hôm qua, người bệnh nghiêm trọng nhất cũng đã xác
định bị tử vong.
Đại quy mô dịch bệnh lần này không tránh khỏi thương vong lần thứ nhất.
Người kia khi còn sống là một khổ lực công duy nhất của Tô phủ, mỗi ngày đều
phải phụ trách vận chuyển rất nhiều vật nặng, vì vậy thể lực tiêu hao
cực nhanh, nước uống rất nhiều, cho nên trúng độc nặng nhất, nhiễm bệnh
cũng nặng nhất, không chịu đựng nổi nên qua đời.
Từ Tuệ thấy đã xuất hiện tử vong, nàng sợ phụ thân của mình cũng không gượng nổi nên âm thầm bi thống.
Đỗ Hà thấy nàng thầm khóc, biết nàng đau buồn vì phụ thân, cũng cảm thấy đồng tình, an ủi:
- Từ cô nương yên tâm, thần y Tôn Tư Mạc đã đến, dịch bệnh đã được khống chế rất tốt, phụ thân cô nương chắc chắn sẽ khá hơn!
Từ Tuệ cũng biết đây chỉ là lời an ủi, nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ, lập tức hỏi:
- Là dịch bệnh gì lại cổ quái đến như thế?
Nàng lại giải thích:
- Trong lúc vô tình ta nghe được Tôn thần y bọn họ nói là độc dược gì đó, chẳng lẽ đây không phải ôn dịch sao? Ta…ta chỉ là hỏi thăm, không có ý
gì khác.
Đỗ Hà lý giải khẽ cười, phụ thân ốm đau liệt giường, là
nữ nhi đương nhiên muốn tìm hiểu kỹ càng về bệnh tình của phụ thân, dù
sao cũng không phải là chuyện gì cơ mật, vì vậy nhân tiện nói:
- Dịch bệnh lần này cũng không phải do thiên tai, mà là con người làm ra.
Hắn đem tin tức biết được nói lại cho Từ Tuệ, cũng kể cả chuyện về Phùng độc y.
Từ Tuệ nghe xong ngẩn ngơ, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cau mày gõ gõ đầu, thấp giọng tự nhủ:
- Họ Phùng, đại phu?
Nàng đột nhiên giật mình hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ là hắn…
- Là ai?
Đỗ Hà thấy Từ Tuệ tựa hồ nhận thức Phùng độc y, vẻ mặt liền thận trọng
mừng rỡ nhìn nàng, hai tay khoát lên vai nàng, kích động nói:
- Nhận thức hắn thì nói cho ta biết! Có thể bắt được hắn hay không quan hệ tới việc chữa trị dịch bệnh lần này!
Từ Tuệ dừng một thoáng, tựa hồ đang sửa sang lại trí nhớ trong đầu, một lát mới nói:
- Hắn gọi là Phùng Đông Vũ, đúng, Phùng Đông Vũ, chính là tên này! Đây là chuyện xảy ra năm sáu năm trước, khi đó ta mới mười ba tuổi, không nhớ
rõ lắm, nhưng sự việc xảy ra lại gây cho ta ấn tượng rất sâu. Phùng Đông Vũ có chút danh tiếng tại Tô Châu, nhà hắn là danh y nhiều thế hệ, tại
Tô Châu rất có uy vọng. Tuổi tác của hắn không lớn lắm, nhưng từ nhỏ
theo phụ thân học tập y thuật, có chút danh tiếng, mọi người đều xưng
hắn là Phùng tiểu thần y.
Năm đó đại di của ta bệnh nặng, là phụ
thân của Phùng Đông Vũ diệu thủ trị lành, lúc ấy hai nhà đi lại với nhau rất thân. Biểu tỷ Tô Tử Vân của ta cùng Phùng Đông Vũ có thể xem là
thanh mai trúc mã, mặc dù còn chưa tới mức đàm hôn luận gả, nhưng gia
trưởng song phương đều không phản đối việc hôn nhân này. Nhưng không
biết Phùng Đông Vũ từ bên Nam Chiếu nhận được một quyển độc thư nào đó,
bắt đầu trầm mê bên trong. Không những không tiếp tục cứu chữa người
bệnh, ngược lại còn ưa thích chơi độc trùng độc thảo. Biểu tỷ lại ghét
nhất những thứ đó, vì vậy trở nên bất hòa với hắn.
- Sau đó không lâu, từ kinh thành lại có một quan lại thế gia đến đây, hình như họ
Trịnh, cùng Tô gia có chút sâu xa. Song phương lại kết giao lần nữa, vừa lúc Trịnh gia có một nhi tử, tài văn chương phong lưu, giỏi hơn Phùng
Đông Vũ không ít. Dù sao chuyện chi tiết thế nào ta cũng không thể nói.
Tóm lại không bao lâu biểu tỷ lại cùng Trịnh gia đính hôn. Phùng Đông Vũ nghe được tin tức đã đến Tô gia đại náo một trận, để cho đại di phu của ta là Tô gia gia chủ Tô Triết Thanh đuổi ra ngoài. Nhưng trong vòng mấy ngày hai nhà chuẩn bị hôn sự, cả nhà Trịnh gia đều trúng độc mà vong.
Sự tình huyên náo thật lớn, quan phủ điều tra, nhưng bởi vì không bắt
được hung thủ cuối cùng không giải quyết được gì.
- Đại di phu
hoài nghi do Phùng Đông Vũ gây nên, nhưng lại không có chứng cớ, chỉ
đoạn tuyệt hai nhà vãng lai. Sau đó lại xảy ra một chuyện…Ta nhớ mang
máng vào ngày hôm đó, ta theo cha đến Tô phủ làm khách. Là do biểu tỷ
tiếp đãi ta, dẫn ta ra sân viện chơi. Phùng Đông Vũ không biết vì sao
lại đến trong phủ, hy vọng biểu tỷ có thể cùng hắn bỏ trốn. Biểu tỷ ban
đầu không đồng ý, ta thấy Phùng Đông Vũ có vẻ hung thần ác sát nên bỏ
chạy đi gọi trưởng bối, không biết bọn họ nói gì với nhau, biểu tỷ đã
đáp ứng muốn cùng hắn rời đi, đúng lúc chạm mặt với đại di phu vừa chạy
đến. Đại di phu vì giận dữ đã đánh gãy chân Phùng Đông Vũ, ném hắn ra
đường lớn, phụ thân của hắn lại bị hắn chọc tức chết, về sau không còn
nghe được tin tức của hắn. Phùng độc y kia có phải là hắn hay không, ta
cũng không thể xác định!
Trên đời này cũng không có quá nhiều sự
trùng hợp đến như vậy, Phùng Đông Vũ cũng biết y thuật, còn lấy được một quyển độc thư của Miêu Cương, có huyết hải thâm cừu với Tô gia, hơn nữa khi còn trẻ tuổi đã có lá gan độc chết cả nhà tình địch của mình, có
thể thấy được hắn là một nhân vật lòng dạ độc ác.
Đủ loại trùng hợp dung vào một chỗ, vậy đã không còn là trùng hợp.
Cho nên Đỗ Hà liền kết luận – chính là hắn!
Hắn liền ôm quyền nói với Từ Tuệ:
- Đa tạ Từ cô nương chỉ điểm, nếu có thể bắt được thủ phạm sau màn, không thể bỏ qua công lao của cô nương! Không biết biểu tỷ của cô nương đang ở đâu? Ta muốn hỏi thăm nàng cụ thể về Phùng Đông Vũ để hiểu rõ một ít
manh mối!
Nói xong bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đã sớm
nghe nói Tô Tử Vân là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, nhưng Tô gia gặp phải tai họa bất ngờ này lại không nhìn thấy được một nữ tử tuyệt sắc nào bên
trong phủ.
Từ Tuệ nghe hắn hỏi, sắc mặt liền cổ quái, do dự một thoáng nói:
- Ai, ta cũng không giấu đại nhân, biểu tỷ từ ba năm trước cũng đã bệnh chết, ngài đi đâu tìm nàng!
- Chết rồi sao?
Đỗ Hà có chút há hốc mồm, hắn nhớ rõ Hoàng Phủ Hạo Hoa từng nói tận mắt
nhìn thấy được Tô Tử Vân, chẳng lẽ hắn gặp phải quỷ hay sao, dừng một
chút, Đỗ Hà lại nghi vấn nói:
- Nhưng thuộc hạ của ta đã từng nhìn thấy nàng!
Từ Tuệ cười khổ nói:
- Người đó là ta! Thật ra là như vậy, nghề thêu thùa của Tô gia từ xưa
tới nay truyền nữ không truyền nam, mà lại chỉ truyền cho một người.
Biểu tỷ Tô Tử Vân là truyền nhân, là truyền nhân duy nhất. Nhưng ba năm
trước nàng lại chết bệnh, còn chưa kịp đem tay nghề lưu truyền lại đời
sau. Vì thế nghề thêu thùa danh chấn thiên hạ của Tô gia cũng trở nên
thất truyền, trên đời không còn ai biết được kỹ thuật thủ pháp. Tô gia
dùng thêu thùa dương danh, bị thất truyền đối với Tô gia là đả kích lớn
lao. Cho nên đại di phu che giấu cái chết của biểu tỷ. Còn không ngừng
lộ ra tin tức giả, khiến cho người ngoài nghĩ biểu tỷ ta vẫn còn sống
trên đời. Thật sự cần người ra mặt, liền cho ta thế thân, dù sao mang
theo khăn che mặt, cũng sẽ không ai phát giác!
Đỗ Hà nhìn nhìn
lên mặt Từ Tuệ, cũng triệt để minh bạch, với dung mạo của Từ Tuệ thật
xứng danh Giang Nam đệ nhất mỹ nhân. Hắn ngừng một chút, nói:
- Như vậy phải tìm Tô Triết Thanh thôi, có lẽ hắn sẽ biết rõ một ít!
Từ Tuệ nói:
- Đại di phu cũng không có ở trong phủ, trước khi dịch bệnh phát tác hắn
vì chuyện buôn bán nên tạm thời đi tới Dương Châu..Không xong, họ Phùng
độc ác như thế, hắn không có khả năng buông tha cho đại di phu!
Nàng chợt cảm thấy lo lắng.
Đỗ Hà cũng sững sờ, nhưng lại lập tức vui mừng:
- Phải nói trời cũng giúp ta! Cô nương nói không sai, ở trong mắt họ
Phùng kia Tô Triết Thanh là cừu địch lớn nhất của hắn. Hiện tại hắn nhất định đang ở Dương Châu, tìm kiếm cơ hội hạ độc giết Tô Triết Thanh, đây cũng là cơ hội để chúng ta bắt hắn!
Từ Tuệ cũng hiểu ý, che miệng kinh hô:
- Như vậy đại di phu không phải rất nguy hiểm?
Đỗ Hà tự tin cười cười:
- Chỉ cần kịp thời đuổi tới, hắn sẽ không nguy hiểm!
Nói xong hắn lại nhíu mày trầm ngâm:
- Từ cô nương, có thể cùng ta đồng hành, ta cần cô nương liên lạc Tô
Triết Thanh. Việc này phải có Tô Triết Thanh nguyện ý phối hợp ta mới có thể bắt được Phùng Đông Vũ!
Từ Tuệ lo lắng cho phụ thân của
mình, nhưng nghĩ lại nếu không bắt được độc thủ phía sau màn cho dù mình có canh giữ bên cạnh phụ thân cũng chỉ lãng phí thời gian, gật đầu nói:
- Được, ta đi!
Đi vào dịch quán, Đỗ Hà dắt ra hai con ngựa.
Từ Tuệ xấu hổ, nàng là người Giang Nam, còn là tiểu thư khuê các, làm sao biết cưỡi ngựa!
Đỗ Hà nhìn thần sắc của nàng, hiểu ý, ý bảo nàng lên ngựa, hai người cũng cưỡi chung một con.
Trên mặt Từ Tuệ hiện lên hai rặng mây đỏ, nhưng sự tình nghiêm trọng khẩn cấp, nàng cũng đành bất chấp tất cả.
…
Trường An, Thái Cực Cung, Cam Lộ Điện!
Lý Thế Dân đang phê duyệt tấu chương, hắn đã nhận được tin tức Đỗ Hà đã bình định xong dư nghiệt của Lý Kiến Thành.
Cảm giác nhổ được gai nhọn sau lưng làm cho hắn thoải mái nói không nên
lời, nụ cười càng tăng thêm gấp bội so với trước kia, khi xử lý chính vụ càng dứt khoát nhanh chóng, mười phần nhiệt tình, trong đáy lòng không
ngừng khoa trương con rể tài giỏi như Đỗ Hà.
Tấu chương là chuyện về Giang Nam, bởi vì dư nghiệt của Lý Kiến Thành ẩn núp tại Giang Nam,
gần đây hắn vẫn thường xuyên chú ý tình hình tại Giang Nam, kết quả phát hiện Giang Nam thật có nhiều ý nghĩa khai phát hơn cả sự tưởng tượng
của hắn.
Nơi này thổ địa phì nhiêu còn vượt hơn cả tám trăm dặm
Tần Xuyên, sản vật vô cùng phong phú, chỗ thiếu hụt duy nhất là nhân
khẩu quá ít, nếu nhân khẩu tăng cao, Giang Nam có thể trở thành bảo địa
sản xuất lương thực đệ nhất cũng chưa biết chừng!
Hiện tại Đại Đường đang thiếu lương thực!
Bởi vì chiến dịch của Hầu Quân Tập cùng Đỗ Hà tại Cao Xương đánh ra được uy phong cho Đại Đường, các quốc gia tại Tây Vực trở nên sợ hãi, đối với
sứ giả Đại Đường phụng mệnh như thần minh, đối với thương đội tới lui
giữa hai khu vực luôn cấp cho ủng hộ lớn nhất.
Mặc dù là Tây Đột Quyết luôn đối địch với Đại Đường cũng bắt đầu hướng Đại Đường lấy lòng.
Bởi vì con đường tơ lụa đã thông thương trở lại, ngành kinh thương đã mang đến lợi nhuận khổng lồ cho Đại Đường.
Trong kinh tế, hao tổn do Đại Đường liên tục chinh chiến vài năm cũng đã được đền bù trở lại, nhưng lương thực thật khó thể bổ sung, điều này đã trở
thành vấn đề quốc vụ hàng đầu trước mắt của Đường triều.
Chuyện khai phát Giang Nam hiện tại đã trở thành một vấn đề trọng yếu nhất.
Lý Thế Dân nhớ rõ lúc trước Đỗ Hà từng giải thích Giang Nam là một địa
phương tốt, đáng giá khai phát. Chẳng qua lúc ấy hắn còn chưa quá để ý,
nhưng hiện tại tinh tế suy nghĩ lại cảm thấy ý vị sâu xa, đáng giá cân
nhắc.
Đúng ngay lúc này, đột nhiên nhận được tin tức tám trăm dặm cấp bách do Đỗ Hà gởi về triều đình.
Lý Thế Dân kỳ quái cho người đưa lên, vừa mở ra xem, nhất thời toàn thân run rẩy:
- Tô Châu dịch bệnh lan tràn, mười lăm vạn dân chịu nạn!