Lý Thế Dân tung hoành thiên hạ, chuyện gì chưa từng gặp qua, nhưng nghe được hai chữ dịch bệnh đáy lòng không khỏi rùng mình.
Đối với hắn mà nói, dịch bệnh cũng không có gì xa lạ, trái lại hắn còn khá quen thuộc.
Ngày trước khi hành quân chiến đấu, chiến trường núi thây biển máu là khu vực dễ dàng dẫn phát dịch bệnh nhất.
Dịch bệnh trên chiến trường xảy ra, chuyện có thể làm chỉ là bỏ người bệnh ở lại, mặc kệ cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Lợi ích đại chúng vượt trên hết thảy.
Một chi quân đội không có khả năng vì quân tốt nhiễm dịch bệnh mà làm trễ việc quân cơ, làm cho thất bại.
Nói tới thật sự tàn khốc, nhưng trên thực tế chiến tranh vốn là một việc vô cùng tàn khốc.
Lý Thế Dân là một vị hoàng đế, một vị thống soái tam quân sẽ không ít thời gian làm ra loại sự tình máu lạnh như vậy, cho nên trong lòng hắn vô
cùng sợ hãi đối với dịch bệnh.
Bình thường chỉ cần có một hai
người nhiễm lên dịch bệnh, sẽ tạo thành khủng hoảng lớn lao, hôm nay chỉ trong vòng một đêm, mười lăm vạn người đã bị nhiễm dịch bệnh, chuyện
này xưa nay chưa từng có.
Đây cũng không phải là việc nhỏ, mà là đại sự oanh động thiên hạ.
Mặc cho Lý Thế Dân thong dong trấn định như thế nào, chuyện cho tới bây giờ cũng không còn cách nào bảo trì phong độ đế vương, hắn hoảng sợ đứng
bật lên, trầm giọng nói:
- Nhanh, nhanh, lập tức mời Phòng tướng, Đỗ tướng còn có Ngụy khanh gia vào cung!
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh chính là những cánh tay đắc lực của
Lý Thế Dân trong triều đình, chuyện lớn như thế hắn đầu tiên nghĩ đến
chính là ba người này.
Ba người Phòng, Đỗ, Ngụy vừa mới hạ triều không lâu, nghe được Lý Thế Dân triệu vào cung, vội vàng đi tới Cam Lộ Điện.
Lý Thế Dân thần sắc nghiêm nghị đem tình huống nói cho ba người.
Trong nháy mắt vừa biết được tin tức, ba người không hẹn cùng thấp giọng hô lên.
- Tin tức này thật hay giả, trong vòng một đêm, mười lăm vạn người, từ xưa tới nay chưa từng có!
Phòng Huyền Linh cơ hồ cũng không dám tin vào lỗ tai của mình.
Đỗ Như Hối và Ngụy Chinh đều là như thế.
Đỗ Như Hối nói:
- Từ xưa tới nay tỷ lệ dịch bệnh phát sinh cao nhất ở thời kỳ chiến loạn. Từ cuối thời Đông Hán cùng Lưỡng Tấn là lan tràn mạnh nhất, nhưng phần
nhiều do chiến loạn mà ra. Hôm nay thiên hạ thái bình, tại sao lại có
dịch bệnh nghe rợn cả người đến như thế? Dù là dịch bệnh tại phương bắc
Kiến An hai mươi hai năm cùng dịch bệnh tại Ninh Châu Quang Hi nguyên
niên còn chưa tới mức như thế đi?
Ngụy Chinh cũng cùng đồng cảm.
Đỗ Như Hối nói về hai lần dịch bệnh là hai lần ôn dịch lớn nhất được ghi lại trong sử sách Trung Quốc suốt bao ngàn năm qua.
Ôn dịch thời Kiến An hai mươi hai năm cũng không lưu lại con số cụ thể, nhưng Ngụy Văn Đế Tào Bất lúc đó có lưu lại một câu nói:
- Nhà nhà đều có nỗi thống khổ thây người nằm xuống, nơi nơi đều tràn đầy thanh âm tiếng khóc than, hoặc cả nhà tử vong, hoặc cả tộc treo tang!
Từ trong câu nói này cũng không khó tưởng tượng loại dịch bệnh kia đã tàn phá đến mức độ nào.
Dịch bệnh tại Ninh Châu cũng là như thế, trong lịch sử Ninh Châu nhiều lần
xảy ra bệnh dịch, người chết lên tới mười vạn, tộc man di lại cường
thịnh, binh mã Ninh Châu cũng nhiều lần thất bại, hơn nữa còn có thật
nhiều dân chạy nạn đổ vào.
Hai lần dịch bệnh thương vong đều lên
tới mấy chục vạn người, nhưng dù sao cũng có được thời kỳ giảm xóc, chậm rãi phát triển, chậm rãi mở rộng, loại dịch bệnh trong vòng một đêm có
thể lây nhiễm tới mười lăm vạn người là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ
tới.
Lý Thế Dân trầm giọng nói:
- Đây là nhi tử Đỗ Hà của
Đỗ tướng tự mình truyền về tin tức, há có thể sai lầm. Đỗ thể tự kia
người đương thời dù muốn bắt chước cũng không có bổn sự này!
Trong lòng Phòng Huyền Linh cùng Ngụy Chinh đều biết Đỗ Hà không thể nói
chuyện hoang đường, việc này xem như xác định vững chắc không thể nghi
ngờ, sắc mặt nghiêm nghị, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm
sao mở miệng.
Thần sắc Đỗ Như Hối khẽ biến, lo lắng cho an nguy của Đỗ Hà, còn để ý tới thế cục phía nam, vội hỏi:
- Tình huống phía nam hiện tại như thế nào? Dịch bệnh lớn như thế nhất định đã tạo thành rung chuyển đáng sợ!
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Hiện tại trẫm cảm thấy vô cùng may mắn vì đã phái lệnh lang xuôi nam,
nếu không nhờ có lệnh lang chỉ huy thỏa đáng, có phương pháp ứng đối,
lần này xem như là đại tai nạn dao động căn cơ Đại Đường chúng ta! Ngay
khi ôn dịch vừa bộc phát, lệnh lang đã lập tức tiên phong chạy tới phong tỏa Tô Châu, hơn nữa còn quyết đoán trấn an dân tâm, ổn định mọi mặt.
Hắn còn để thần y Tôn Tư Mạc xuôi nam, tựa hồ quyết định cùng dịch bệch
đối kháng đến cùng!
Đỗ Như Hối vừa mừng vừa sợ, Đỗ Hà có thể chịu hy sinh tính mạng trước nguy hiểm để ổn định thế cục, làm cho hắn cảm
thấy rất kiêu ngạo, nhưng dịch bệnh thật đáng sợ, làm sao nhân lực có
thể địch nổi? Vạn nhất chính Đỗ Hà cũng bị lây nhiễm vậy phải làm sao?
- Tên tiểu tử vô liêm sỉ kia lại thích thể hiện!
Lý Thế Dân nói:
- Ở trong thư Đỗ ái khanh đã thỉnh lệnh, mười lăm vạn người cần dùng
lương thực trong một ngày số lượng nhiều tới mức không thể tính toán,
hắn cần phải mở ra kho lương thực Tô Châu để ứng phó nhu cầu bức thiết,
nhưng dược liệu vẫn rất thiếu thốn, hy vọng chúng ta có thể mau chóng
trợ giúp!
Ngụy Chinh liền nói ngay:
- Mạng người quan thiên, việc này nên sớm chuẩn bị càng nhanh càng tốt!
Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đều nhất trí đồng ý.
Nhưng trên thực tế hết thảy cũng không được thuận lợi như thế, loại tin tức này căn bản không thể giấu được bao lâu.
Tin tức Giang Nam Tô Châu phát sinh dịch bệnh rất nhanh đã truyền đến
Trường An, còn có đại thần liên tưởng tới đại động tác gần đây của Lý
Thế Dân, thật dễ dàng nhìn ra được quy mô của dịch bệnh không nhỏ.
Kết quả chính là ngay lập tức có gián quan ngay trong triều bước ra can
gián, dịch bệnh chính là thiên tai, mấy năm nay bệ hạ liên tục động võ,
vọng động binh qua làm thanh thiên tức giận, trời giáng tai họa cho Đại
Đường, sức người không thể ngăn cản, mong bệ hạ có thể hạ chiếu tự nhận
tội mình, khẩn cấp thương thiên rủ lòng thương xót xóa đi lửa giận lôi
đình, bảo vệ cơ nghiệp Đại Đường muôn đời vĩnh tồn.
Lời nói này
lập tức khiến Lý Thế Dân long nhan phẫn nộ, loại sự tình này trong lịch
sử cũng xảy ra không ít, cổ nhân thường thường đem chuyện thiên tai nói
rằng đó là lửa giận của lão thiên gia. Mà nguyên nhân xuất phát là bởi
vì hoàng đế vô hạnh vô đức, hoặc làm ra chuyện sai lầm gì, hy vọng hoàng đế có thể sửa đổi nhận lỗi của mình.
Nói như vậy chính là đã xảy ra loại chuyện này, đế vương đều sẽ đi tế thiên bái thần hy vọng thương thiên khoan dung.
Bọn họ chưa hẳn tin tưởng ngôn luận có quỷ thần gì đó, nhưng làm như vậy sẽ tạo được hiệu quả yên ổn dân tâm, cho nên phần lớn hoàng đế sẽ không cự tuyệt. Nhưng Lý Thế Dân lại bất đồng, bản thân của hắn là một vị hoàng
đế luôn chịu nghe can gián, chỉ cần hắn sai, hắn đều khiêm tốn tiếp
nhận, nhưng nếu không phải lỗi của hắn, còn bắt hắn tới đón nhận, đây là tuyệt đối không thể nào.
- Thiên tai đã tới, với tư cách là
thiên tử làm sao có ý đồ đấu cùng thương thiên? Bệ hạ, thương thiên đã
tức giận, nếu như còn khư khư cố chấp, nguy hại sẽ không cách nào đánh
giá!
Cố gián quan chính nghĩa tôn nghiêm khích lệ nói.
Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên tia hàn mang, hắn phát hiện những đại thần bước ra nháo sự hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với bốn gia tộc, càng cực
kỳ phẫn nộ, vỗ bàn hét lớn:
- Câm miệng! Cái gì là thiên mệnh,
cái gì là thiên tử đều chỉ là chuyện ma quỷ! Nói cho các ngươi biết,
giang sơn Đại Đường này là do tướng sĩ Đại Đường dùng máu tươi cùng tính mạng đổi lấy, không phải do lão thiên gia ban ân mà có thể giữ vững
được cơ nghiệp Đại Đường. Bồi đắp Đại Đường chính là con dân, là đại
tướng tướng sĩ, mà không phải là lão thiên gia gì cả! Liên không thèm
làm nhi tử gì của lão thiên gia, càng không có đạt được bao nhiêu trợ
giúp gì của lão thiên gia! Thiên tai hàng lâm là sai lầm của liên sao?
Tốt, hiện tại liên muốn mắc thêm lỗi lầm nữa, muốn cùng lão thiên gia
này đấu thêm một trận, cho hắn biết cái gì gọi là nhân định thắng thiên! Việc này không cần nói tiếp, bãi triều!
Trong nội tâm Lý Thế Dân giận dữ, nổi giận đùng đùng đi tới Lập Chính Điện, hướng thê tử mà mình yêu thương nhất kể lại hết thảy chuyện xảy ra trong triều, nói:
- Đám hỗn trướng kia rõ ràng muốn nhìn liên bị chê cười! Còn muốn hướng
thế nhân tỏ vẻ vì liên không nghe lời của bọn hắn mới đưa tới việc ôn
dịch bộc phát, còn không phải muốn nói là liên làm việc sai lầm, còn bọn hắn thì đúng hay sao…Lẽ nào lại như vậy! Ái tế nói không sai, những
người này dựa vào gia tộc thế đại, tự thành một thể, toàn bộ môn nhân
thế gia chỉ biết trung tâm đối với gia tộc của mình, không biết trung
thành cùng liên, thường thường lấn át. Đúng là sâu mọt quốc gia, lâu dài tất sẽ sinh mầm tai vạ. Không gạt bỏ đám sâu mọt này, liên thề không bỏ qua!
Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu bưng một chén nước trà dâng tới cho Lý Thế Dân, cười nói:
- Hoàng thượng bớt giận, uống chút nước hạ hỏa đi! Với bổn sự của bệ hạ
muốn gạt bỏ những sâu mọt kia chẳng phải là chuyện dễ dàng sao, chỉ là
hiện tại Đại Đường còn chưa ổn định, con cháu hàn môn còn chưa đủ năng
lực đền bù vào những chỗ trống kia, bởi vì bệ hạ không muốn uy hiếp lớn
tới căn cơ Đại Đường nên lúc này còn chưa ra tay động thủ mà thôi!
Bà biết các quan viên trong triều đình cơ hồ có một nửa đều là con cháu
thế gia vọng tộc, nếu trừ đi bọn họ đối với Đại Đường vẫn còn rất uy
hiếp. Thế gia vọng tộc thế lớn, muốn diệt trừ không phải là chuyện một
sớm một chiều, vì vậy uyển chuyển khuyên bảo Lý Thế Dân chờ đợi thời cơ.
Chỉ cần con cháu hàn môn cùng con cháu thế gia vọng tộc có thể ngang hàng
đối kháng, thế gia vọng tộc cũng không còn gì đáng sợ hãi.
Lý Thế Dân cũng chỉ nói cho hả giận, nếu thật sự xuống tay cũng không cùng
Trưởng Tôn hoàng hậu nói những lời này, chỉ là có những chuyện giấu mãi
trong lòng lại cảm thấy thật khó chịu, Trưởng Tôn hoàng hậu là hồng nhan tri kỷ mà hắn tín nhiệm nhất, tự nhiên là người để hắn trút tâm sự.
Trưởng Tôn hoàng hậu xoa vai cho Lý Thế Dân, tâm sự nặng nề nói:
- Ai, thần thiếp có chút không yên lòng vì Thanh Liên. Hắn cũng thật
không biết hung hiểm, loại chuyện dịch bệnh này vốn vô cùng nguy hiểm,
vạn nhất hắn có điều không may xảy ra, chẳng phải sẽ làm cho Trường
Nhạc…
Bà cũng không nói hết lời, nhưng ý tứ đã thật rõ ràng.
- Ý nghĩ của phụ nhân!
Lý Thế Dân hừ hừ, cười hăng hắc nói:
- Liên lại nghĩ ngược lại, hiện tại càng lúc càng thêm thưởng thức tiểu
tử kia rồi. Chuyến xuôi nam lần này hắn không uổng phí một binh một tốt
đã bắt giữ toàn bộ thủ lĩnh của bọn phản nghịch, hoàn toàn thành công.
Nếu như hắn trở về Trường An nhất định sẽ được ngợi khen.
Thực ra hắn hoàn toàn không cần nhúng tay vào việc dịch bệnh lần này, theo
người có ý đồ nhìn vào, tiểu tử kia đã đi một bước cờ thật kém, hắn tiếp lấy một củ khoai lang cực phỏng tay. Nếu Tô Châu dị biến, với thân phận là người nắm quyền cao nhất, hắn khó tránh tội trạng. Hoàng hậu hãy
nghĩ xem, hắn hoàn toàn có thể quay về lĩnh thưởng, nhưng hắn lại không
làm như vậy, còn sẵn sàng hy sinh tính mạng đi tới khu vực nguy hiểm,
đem biến cố ngoài ý muốn tự mình gánh vác. Điều này tỏ vẻ hắn vốn không
thèm để ý tới chuyện được mất, hắn chỉ nghĩ dựa vào lực lượng của mình
cứu thêm nhiều người, miễn trừ giảm bớt tổn thất không tất yếu cho Đại
Đường chúng ta. Tại đây liên có thể nói một câu, cả triều văn võ người
có đảm đương gánh vác trách nhiệm không ít. Nhưng có thể làm được như
vậy lại chỉ đếm trên tay. Hắn đã có lá gan nhúng tay vào, liên dám tin
tưởng hắn có thể hoàn mỹ xử lý được việc này. Hừ…Những tên sâu mọt kia
muốn nhìn liên chê cười sao, liên muốn nhìn xem ai có thể cười được tới
cuối cùng.
Mỗi một lần tiểu tử kia biểu hiện đều ngoài dự đoán
mọi người, chưa bao giờ làm cho liên thất vọng qua. Lần này cũng nhất
định sẽ không làm liên thất vọng!
Trưởng Tôn hoàng hậu che miệng mỉm cười trêu ghẹo:
- Vạn nhất Thanh Liên thất bại thì sao?
- Ách…
Lý Thế Dân nhớ lại lời cuồng ngôn của mình trong triều, nhất thời nghẹn lời.
Lần này có thất bại cũng không quan trọng, vẫn không ai dám làm gì hắn, chỉ là mặt mũi ném đi mà thôi, trong nội tâm Lý Thế Dân âm thầm tự nhủ:
- Xú tiểu tử, cũng đừng làm cho liên thất vọng…