Tôn Tư Mạc được xưng “Dược Vương”, dĩ nhiên trong thiên hạ không ai có thể vượt qua nhận biết về thảo dược.
Đỗ Hà cũng tin, chỉ cần độc dược của Tôn Tư Mạc vừa vào miệng sẽ có thể
phân biệt được thành phần nhưng dịch độc mà Phùng Đông Vũ phát minh dung hợp dược lý Trung Nguyên và độc thuật Nam Chiếu, cả hai hỗ trợ lẫn
nhau, lợi hại vô cùng.
Hắn rải vào giếng nước, bị pha loãng còn
lợi hại như thế, khiến cho người thúc thủ vô sách, nếu cứ vậy phục dụng
thì có thể tưởng tượng ra uy lực còn ghê gớm đến mức nào.
Chưa nói có thể tìm ra cách điều chế dựa theo thành phần hay không, dù có thể tìm được cũng chưa chắc cứu kịp.
Vì lý do như vậy, Đỗ Hà không đồng ý đối với cách làm của Tôn Tư Mạc.
Nhưng những lời của Tôn Tư Mạc làm Đỗ Hà động dung, tế thế cứu nhân là lý
tưởng của hắn, có thể vì lý tưởng mà vong, hắn cảm thấy không oán không
hối.
Phùng Đông Vũ thấy Tôn Tư Mạc không hề do dự, trong mắt cũng lộ ra một chút cảm xúc phức tạp, phảng phất như thấy lại cha mình. Cha
hắn với tư cách danh y đệ nhất Giang Nam cũng từng dạy hắn như thế, với
tư cách một cái đại phu, y thuật không phải là tối trọng yếu nhất, có y
đức mới là một thầy thuốc có tâm.
Người này quả thật rất giống cha hắn.
Đỗ Hà không tìm ra lý do cự tuyệt Tôn Tư Mạc, nhưng cảm giác chuyện cũng
chưa cần đến bước này, chợt nhớ tới lời của Phùng Đông Vũ lúc trước liền nói:
- Độc dược này vẫn không nên thử mới tốt, tính tình tên
vương bát đản này âm độc, không khác súc sinh, sẽ không hảo tâm nói cho
chúng ta cách trị liệu. Lúc trước hắn nói chắc có ẩn tình bên trong.
Nhưng hắn có ý nói dối, càng có thể là do hắn thấy ngươi chỉ có thể bằng cảm xúc phân biệt ra dược vật, biết y thuật của ngươi siêu quần, sợ
ngươi làm hỏng chuyện của hắn nên mới dụ ngươi uống thuốc phân biệt,
không thể trúng kế.
Tôn Tư Mạc cũng trầm mặc, có thể cứu dân
chúng một thành, hắn sẵn sàng chết nhưng nếu cứu người không thành mà
lại bị dụ dỗ uống độc vong mạng thì đúng là ngu ngốc, hơi chút do dự
nói:
- Nhưng nếu không có cách, kéo dài càng thêm nguy hiểm, dù gì cũng phải thử một lần.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Nếu không có cách nào thì hãy đợi lúc nào thật sự hết cách, đến lúc đó
ta tuyệt không ngăn lại. Nhưng hiện tại Tôn đại phu, ngươi phải còn
sống. Trong thành có hơn 100 tên đại phu nhưng ta tin chỉ có ngươi mới
có năng lực hóa giải trận dịch bệnh này......Trước tiên ta thu lại độc
dược.
Thừa dịp Tôn Tư Mạc không chú ý, hắn bước lên một
bước lấy lại bình độc dược.
Tôn Tư Mạc thấy Đỗ Hà nói kiên quyết, độc dược lại đang trên tay hắn nên cũng không cưỡng cầu, nói:
- Vậy được rồi, để ta xem ghi chép của sư phụ khi đi du lịch Nam Chiếu xem có phát hiện gì không.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý
Tôn Tư Mạc thuận miệng vừa nói, lại làm cho Đỗ Hà khẽ động:
- Bản chép tay, ngươi nói là sư phụ của ngươi lưu lại?
- Làm sao vậy?
Tôn Tư Mạc không hiểu ra sao, gật đầu nói:
- Người du lịch chúng ta đều chuẩn bị một ít sách nhỏ, gặp phải nghi nan
tạp chứng hoặc là hi hữu thảo dược đều ghi lại để ngày sau có thể sửa
sang lại thành sách, lưu lại cho hậu thế tâm đắc của mình, sau khi chết
vẫn có thể tạo phúc vạn dân. Hơn nữa não người có hạn, một ít kinh
nghiệm tâm đắc không ghi lại, không nghĩ qua là quên, chẳng phải toi
công bận rộn một hồi? Nhất là những đại phu như chúng ta, bất kỳ một cử
động đều quan hệ tánh mạng, dùng dược bao nhiêu, hạ dược nhiều ít đều có ghi chép, thỉnh thoảng xem lại để tránh xuất hiện sai số.
Một đạo linh quang thoáng hiện trong đầu, Đỗ Hà kinh hỷ nói:
- Nếu các ngươi đều có, tên vương bát đản này chắc cũng có, hắn tự nghĩ
ra loại dịch độc này, dùng người sống để làm thí nghiệm, không có kỹ
càng ghi lại là không thể nào. Chỉ cần chúng ta có thể tìm được phần tài liệu kia, chẳng phải hiểu rõ nó?
Tôn Tư Mạc cũng sáng mắt.
Phùng Đông Vũ cười ha hả:
- Đừng mơ mộng hão huyền, ta đã sớm tiêu hủy tư liệu, đâu ngu xuẩn tự ăn quả ác?
- Không có khả năng.
Đỗ Hà quả quyết phản bác:
- Một người sẽ không dễ dàng phá hủy thành quả cố gắng của mình. Ngươi
trước đó không liệu bị ta bắt được, không có khả năng phá hủy tâm huyết
của mình.
Giọng hắn vạn phần khẳng định. Hai mắt nhìn thẳng Phùng Đông Vũ, thấy hắn lộ ra một tia khiếp sợ như bị người ta lột trần.
Đây là nhân tính, ai cũng sẽ không ngoại lệ.
Đỗ Hà đem cái bao của Phùng Đông Vũ trước sau lật ra hai lần, bên trong
ngoài quần áo, còn có mấy chai thuốc chứa các loại dược vật, độc dược
giải dược đều có, nhưng không hề nhìn thấy bản chép tay nào.
- Chẳng lẽ mình đoán sai?
Đỗ Hà hơi chút trầm ngâm, tiến lên lục trong người Phùng Đông Vũ nhưng cũng chỉ tìm thấy ở túi bên hông hắn chút ngân lượng.
Phùng Đông Vũ nhếch miệng trào phúng:
- Đã nói không có ngươi còn không tin, đừng phí công nữa.
- Câm miệng.
Đỗ Hà tức giận nện một cước trên ngực của Phùng Đông Vũ khiến hắn ngã lăn
ra hai vòng, giật mình nhớ lại lúc ở Tê Linh tự có một thiếu niên đã lấy đi của Phùng Đông Vũ một cái bao vải màu xanh, không lớn hơn bao sách
bình thường bao nhiêu.
Phùng Đông Vũ có bao, còn có túi tiền, hắn đem độc dược nghiên cứu giấu ở trong bao, tiền bạc tùy ý để bên hông,
chứng tỏ cái bao trong ngực còn quan trọng hơn cả độc dược lẫn tiền bạc, không phải tâm đắc nghiên cứu của hắn thì là gì?
Nghĩ đến đây, Đỗ Hà đại hỷ nắm ngực của Phùng Đông Vũ nhấc lên, nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, chắc ngươi đem ghi chép giấu vào túi ở
ngực, vừa khéo thế nào ở Tê Linh tự gặp một thiếu niên liền bị lấy mất.
Phùng Đông Vũ hiện vẻ bối rối, cường ngạnh nói:
- Không, không thể nào.
Đỗ Hà thấy hắn lộ ra thần sắc như thế , càng khẳng định suy đoán của mình
liền bảo người giam Phùng Đông Vũ lại, ngựa không dừng vó, lại lần nữa
chạy tới Dương Châu.
Thiếu niên lấy đi cái túi màu xanh trong
ngực của Phùng Đông Vũ chính là người mà mấy người Tạ Phàm, Vưu Tĩnh, Hà Thiên, Tề Tường ở quán rượu Vô Tích trêu đùa là tiểu Đạo Soái, chỉ là
chẳng biết tại sao xuất hiện tại Dương Châu.
Đi vào Dương Châu, Đỗ Hà tìm thứ sử Dương Châu nhờ hắn giúp đỡ.
Chưa quá một canh giờ, từ quan phủ Dương Châu truyền ra tin tức oanh động Dương Châu:
- Trước đó không lâu, Đạo Soái gây loạn thành đã sa lưới. Vào chính ngọ sẽ công khai thẩm vấn tại phủ nha.
Đỗ Hà không biết lai lịch thiếu niên kia, Dương Châu với tư cách đệ nhất
thành trấn Đông Nam, muốn ở trong thành tìm một người không quen quả
thật là mò kim đáy biển. Đã như vậy không bằng dụ hắn mắc câu, thiếu
niên kia tự xưng là tiểu Đạo Soái , rất có thể là do sùng bái Đạo Soái
thực, nếu biết thần tượng bị bắt chắc chắn sẽ đến xem xét.
Ngoài
thành Dương Châu hai mươi dặm có một tòa thôn trang nhỏ, bên trong thôn trang cũng không có gì đặc sắc, biểu hiện rất nghèo túng.
Một thiếu niên chừng mười bảy tuổi đi trên con đường bùn lầy vào thô, tới chỗ sâu nhất có hai gian nhà tranh liền cười nói:
- Chu đại nương, con mua được gạo rồi, còn có hai cân thịt, chúng ta cùng ăn nào.
Một lão nhân gia thất tuần tóc trắng xóa nghe giọng chống gậy đi ra, hiền lành cười nói:
- Tần nhi mau lại đây, đại nương làm cho ngươi đôi giày, nhìn xem hợp chân không.
Một già một trẻ đang nói chuyện đều sống trong thôn, trong nhà đều không có thân nhân.
Chu đại nương năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, người nhà đã chết hết trong
chiến loạn hai mươi năm trước, bà trong lúc chạy giặc mà gãy mất một
chân, sống hết sức cực khổ.
Thiếu niên gọi là Tần Dục, năm nay
mười sáu tuổi, vẻ mặt tươi cười, có tinh thần lạc quan, tình cảnh không
khác Chu đại nương, cũng là cơ khổ không nơi nương tựa, từ khi bắt đầu
hiểu chuyện đã không nhớ nổi người nhà của mình, chỉ biết mình là một
tiểu ăn mày, dựa vào ăn xin sống sót.
Biến cố duy nhất của hắn là vào lúc mười tuổi gặp được một lão khất cái. Cũng không biết lão khất
cái này có bản lĩnh hay không, nhưng có một thân bộ pháp cổ quái có thể
tránh né công kích người khác, cộng với việc bình thường bị người truy
đuổi nên luyện được một thân công phu không tầm thường, còn có cả công
phu ăn trộm.
Có lẽ là thuở nhỏ khổ đã quen, biết cuộc sống vất vả của nhà nghèo nên hắn chỉ trộm tiền vật của những nhà giàu. Hơn nữa
tiền vật trộm được chỉ lưu lại đủ ăn còn đều phân phát cho nhà nghèo,
bản thân không hề lưu lại.
Nhiều năm qua như một ngày, bản thân hắn một mình tiêu dao, cuộc sống tuy không giàu có nhưng tính tình luôn vui vẻ.
Nửa năm trước, lúc hắn lang thang tới Dương Châu, ở thôn trang nhỏ gặp Chu đại nương.
Lúc ấy Chu đại nương bởi vì đường trượt té ngã trên đất, suýt nữa chết, Tần Dục cứu bà, còn dùng tiền tìm đại phu trị bệnh. Sau khi xong chuyện thì hắn cảm nhận được chút thân tình từ Chu đại nương nên tự gánh trách
nhiệm chiếu cố.
Nhưng hắn vốn quen cướp giàu chia nghèo, một khi gặp chuyện bất bình vẫn nhúng tay can thiệp.
Mấy tháng trước, hắn nghe được sự tích Đạo Soái, trong lòng bội phục kính
ngưỡng, tưởng tượng có một ngày đồng dạng với Đạo Soái, quang minh
chính đại cướp của người giàu chia cho người nghèo, vì vậy cũng lấy
ngoại hiệu gọi là tiểu Đạo Soái, nghĩ đến có một ngày có thể gặp được
Đạo Soái thật sự, bái ông ta làm thầy, học mấy diệu chiêu.
Tần Dục vui vẻ dìu Chu đại nương vào phòng nói:
- Tay nghề của đại nương dĩ nhiên không cần phải nói, nhất định phù hợp
Hắn để cho Chu đại nương ngồi xuống, trên bàn đã chuẩn bị xong đồ ăn nóng
hổi, còn có hai quyển sách là thành quả của hắn cách đó vài ngày. Ngày
đó vốn định cướp một nhà giàu, thấy một thanh thanh niên ra tay xa xỉ,
điển hình bộ dạng phú ông, còn tưởng rằng là dê béo.
Kết quả về nhà xem xét, chỉ là hai quyển sách, hắn không biết chữ nên tiện tay để đó.
Sau khi ăn cơm với Chu đại nương, Tần Dục đi tới thành Dương Châu, tiền
trong tay đã cho hết, cần tìm vài con dê béo làm thịt, vừa vào thành lập tức nghe được tin tức về Đạo Soái.