Rời khỏi hoàng cung, Đỗ Hà đi thẳng về phía phủ Thái Quốc Công,
một năm không gặp, không biết song thân và kiều thê có khỏe mạnh hay
không, vừa nghĩ đến đây tâm tình của kẻ lãng tử trở về nhà càng thêm bức thiết, nhìn thấy trên đường người đi lại không nhiều lắm, giương roi
ngựa, giục ngựa chạy vội.
Đỗ Hà đi tới phủ Thái Quốc Công, tiêu sái xuống ngựa, giao dây cương lại cho hạ nhân ở cửa ra vào, cất bước vào trong phủ.
Từ lúc hắn xuất hiện ở đầu phố, thủ vệ giữ cửa đã nhìn thấy, vào nhà thông báo. Chương thị và Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn còn có đại tẩu cùng ra
nghênh đón. Hiện tại vẫn chưa tới lúc tan việc, cho nên Đỗ Như Hối và
đại ca Đỗ Cấu vẫn ở trong triều làm việc.
- Mẫu thân!
Một
năm không gặp, Chương thị cũng không có nhiều thay đổi, dáng vẻ vẫn khỏe mạnh, hiền lành, nhìn thấy ái tử, sắc mặt càng hồng hào, tinh thần vui
vẻ. Đỗ Hà đau xót, nạp đầu xuống bái.
- Hà nhi, nào… để mẫu thân ngắm con thật kỹ….
Chương thị kích động, đôi mắt đỏ hoe đỡ Đỗ Hà đứng dậy, nhìn khắp người hắn, khoa tay múa chân cười nói:
- Không ốm, còn cao nữa, mẹ nhớ khi rời đi con chỉ cao hơn mẹ một chút, hiện tại đã vượt qua nửa cái đầu rồi.
Đỗ Hà cười nói:
- Hài nhi lớn rồi, già thêm một tuổi, nhưng mẫu thân vẫn như thế, vẫn khỏe mạnh hồng hào, thần thái phấn chấn.
Chương thị vui vẻ vỗ hắn nói:
- Đứa nhỏ này chỉ thích làm mẹ vui lòng.
Chương thị nói xong lại cười thần bí:
- Còn không phải nhờ hai cô con dâu thường xuyên đến nói chuyện với mẹ,
hàng xóm láng giềng đều hâm mộ, đều nói mẹ có hai cô con dâu tốt.
Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn một người là công chúa, một người quận chúa, đều
có bổng lộc của mình, với thân phận của bọn họ cho dù không làm gì, bổng lộc cũng nhiều đến mức dùng không hết. Các nàng ở nhà không lo ăn,
không lo mặc, bình thường chỉ xem sách, đánh cầu lông, đánh đàn, vẽ
tranh, khi có thời gian rảnh rỗi lại đến thăm Chương thị. Người già sợ
nhất là sự cô đơn, có Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn thường xuyên đến thăm hỏi, nói chuyện, tinh thần cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Trường
Nhạc vui vẻ, Lý Tuyết Nhạn biết ăn nói, thường khiến Chương thị vô cùng
vui vẻ, tâm tình tốt, chăm sóc thoả đáng, thân thể đương nhiên rất khỏe
mạnh.
- Các con trò chuyện đi, để mẫu thân tự mình xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn.
Chương thị là người từng trải, biết rõ phu thê ly biệt hơn một năm, nhất định
có rất nhiều chuyện để nói, mình ở bên sẽ khiến bọn họ cảm thấy mất tự
nhiên, nói không nên lời, biết điều rời đi trước.
Sau khi đại tẩu đỡ mẫu thân rời đi, lúc này Đỗ Hà mới tha thiết nhìn Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Ta đã trở về!
Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn đều vì nhớ hắn mà thân thể gầy gò, thấy hắn bình
an trở về, vui buồn lẫn lộn. Đỗ Hà tiến lên ôm các nàng vào trong lòng,
thấp giọng nói:
- Những ngày này làm khổ các nàng rồi!
Lý Tuyết Nhạn không ngừng phàn nàn:
- Chuyến đi này hơn một năm, tin tức cũng không có, có phải chàng đã tìm thấy nữ nhân nào khác rồi không?
Nàng vốn thuận miệng nói, Đỗ Hà lại không tự chủ được nghĩ tới Vũ Mị Nương,
nghĩ đến thời gian hai người giả làm tình nhân ở Hàng Châu, khi đó mình
quả thật có động tâm, thiếu chút nữa không kiềm chế được, chột dạ nói:
- Nào có! Ở phía nam vô cùng hung hiểm, hiện tại nhớ tới vẫn còn rùng mình, làm gì có thời gian nhàn rỗi đi tìm nữ nhân nào nữa.
Hắn bất giác sờ lên mũi, loại chuyện này chỉ có giấu diếm, mới có thể mọi sự đại cát. Đôi mắt xinh đẹp rung động lòng người của Trường Nhạc liếc
nhìn hắn, buồn bã nói:
- Nhận được tin tức chàng trị dịch bệnh ở
phương nam, chúng ta sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, định tiến
về Tô Châu chung sức cùng chàng, chỉ có điều sợ trở thành gánh nặng nên
không dám khởi hành.
Đỗ Hà có thể hiểu được tâm tình lúc đó của
Trường Nhạc, nếu đổi lại là mình biết được người thân yêu rơi vào nguy
hiểm, bất kể là đầm rồng hang hổ cũng muốn liều chết xông vào, đâu cần
quan tâm là nguy hiểm hay không. Nhưng hắn là người trong cuộc lại không hy vọng người thân yêu vì mình mà phải đối mặt với nguy hiểm, nghiêm
mặt nói:
- Cũng may là không sao, vạn nhất có điều gì xảy ra, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Lý Tuyết Nhạn gắt giọng nói:
- Nếu chàng có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Đỗ Hà ha ha cười nói:
- Bây giờ không phải ta đã trở về rồi sao? Hơn nữa còn hoàn toàn khỏe
mạnh, các nàng cần phải tin tưởng vào bản lĩnh của phu quân mình, ngay
cả các nàng ta còn lấy được, còn cái gì là ta không làm được?
Lý Tuyết Nhạn xấu hổ nói:
- Chàng thật xấu tính.
Tính tự chủ của Trường Nhạc lớn hơn Lý Tuyết Nhạn rất nhiều, trong lòng biết dù sao nơi này cũng không phải phủ đệ của mình, mẹ chồng vẫn còn trong
phòng chờ, nhắc nhở:
- Mẫu thân gần đây ngày nào cũng nói không
biết phu quân có thể trở về trước năm mới hay không. Bây giờ chàng trở
về rồi, cũng nên ở cùng mẹ mới phải.
Đỗ Hà mỉm cười, lôi kéo hai nữ nhân vào phòng.
Chương thị trêu chọc nhìn ba người tiến vào, trên mặt đầy vui vẻ. Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều có vẻ thẹn thùng. Một lát sau, Đỗ Như Hối và Đỗ Cấu
cũng đồng thời trở về, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ không nhìn thấy vẻ vui
mừng, nhưng hiện giờ vẫn còn trong giờ làm việc, Đỗ lão gia tử hành sự
nghiêm cẩn, hôm nay lại bất ngờ về sớm, nguyên nhân tại sao, không cần
nói cũng biết. Nhưng lão gia tử trước sau vẫn không nói gì, tỏ vẻ vì
không có việc gì nên mới về sớm chứ không phải vì muốn gặp mặt nhi tử.
Trên bàn cơm, Đỗ Hà lại một lần nữa kể lại chuyện xuôi nam lần này, rất
nhiều chuyện khiến mọi người đều kinh hãi không thôi, nghẹn họng nhìn
trân trối.
Trong đó chuyện liên quan đến Vũ Mị Nương và Từ Tuệ, hắn đương nhiên bỏ qua không nói.
Quay lại gia trang, đúng một năm Đỗ Hà mới bước vào phủ đệ của mình, cảm
giác quen thuộc khiến cho hắn như quên đi tất cả mệt nhọc, duỗi lưng
nói:
- Dù đi đâu, về nhà vẫn thoải mái nhất!
Trường Nhạc tự rót cho hắn một chén trà Long Tỉnh nói:
- Lần này trở về chắc sẽ không đi nữa chứ.
Đỗ Hà uống trà nóng, cười nói:
- Ta đã nói với Bệ Hạ rồi, dùng công tích xuôi nam lần này đổi một chức
quan nhàn tản, có thể ở cạnh các nàng, chỉ cần không phát sinh đại sự,
một hai năm mới có thể tận hưởng hết cuộc sống an nhàn.
Trường
Nhạc và Lý Tuyết Nhạn đều nhẹ nhàng thở ra, tình cảm giữa bọn họ vô cùng gắn bó, kết hôn không lâu, tình cảm đang vô cùng thắm đượm lại phải xa
cách. Nha hầu Lục Hà đi tới bẩm báo:
- Nước ấm đã nấu rồi, không biết cô gia khi nào tắm rửa!
Đỗ Hà thấy sắc trời không còn sớm, nhớ tới ngày mai cần phải tảo triều sớm liền cười nói:
- Bây giờ. Ngày mai phải tảo triều, luận công nhận thưởng, không thể trì hoãn được!
Đi ra khỏi phòng tắm, Đỗ Hà cảm thấy vô cùng thoải mái, trên đường quay về đại sảnh, trong đầu vẫn đang suy nghĩ tối nay nên ngủ ở phòng nào. Theo đạo lý hẳn là phòng của Trường Nhạc, dù sao nàng mới là chính thê.
Chính thê và bình thê đều là vợ, đúng là vẫn có chút chênh lệch, nhưng
Trường Nhạc và hắn kết hôn đã vài năm, còn hắn và Lý Tuyết Nhạn mới ở
chung trong một tháng ngắn ngủn, tuần trăng mật vừa qua đã phải chia xa
gần một năm, theo tình mà nói, hắn nên ở cùng Lý Tuyết Nhạn mới đúng.
Một bên chiếm tình, một bên chiếm lý, Đỗ Hà đột nhiên cảm giác khó xử.
- Ài! Nếu là có thể nhất long nhị phượng, một mũi tên trúng hai con nhạn, thì thật là tốt!
Trong đầu Đỗ Hà đột nhiên hiện ra suy nghĩ dâm đãng, từ khi cưới Lý Tuyết
Nhạn, khát vọng mộng tưởng lớn nhất trong lòng hắn là nhất long nhị
phượng. Chỉ có điều Trường Nhạc xuất thân cao quý, giống như phượng
hoàng, Lý Tuyết Nhạn cũng như vậy, mặc dù cô nàng này trên giường cũng
vô cùng phóng đãng, nhưng nguyên do thật sự vì cái gì cũng không hiểu.
Nếu muốn hai nàng cùng giường thật sự không thể nào tưởng tượng.
- Có cách nào có thể một mũi tên trúng hai con nhạn không?
Đỗ Hà thì thào tự nói, bất giác đã đi tới chính sảnh.
- Cái gì mà một mũi tên trúng hai con nhạn?
Lý Tuyết Nhạn tò mò hỏi. Đỗ Hà lại càng hoảng sợ, thầm kêu nguy hiểm, vội vàng che giấu:
- Không có gì, ta chỉ muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, nhưng lại không biết ra tay như thế nào!
Lý Tuyết Nhạn:
- Có gì mà không được, nhiều nhất bắn không trúng mà thôi, bắn thử vài lần, quen tay thì sẽ được.
Đỗ Hà dâm đãng nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, có đạo lý, có cái gì không
được, tối đa bị cự tuyệt mà thôi, thử mấy lần, sau khi quen sẽ đồng ý!
Trời dần tối, đã đến thời gian đi nghỉ.
Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn càng ngày càng nhăn nhó. Bọn họ là tiểu thư khuê
các, lại là bạn thân, sẽ vì đối phương cân nhắc. Trong lòng Trường Nhạc
cảm thấy Đỗ Hà nên ở cùng Lý Tuyết Nhạn, dù sao bọn họ ly biệt đúng vào
thời kỳ tân hôn, cảm giác một năm vườn không nhà trống này mình rất thấu hiểu, mình là lão thê của tướng quân có lẽ nên nhường nhịn một chút. Lý Tuyết Nhạn hoàn toàn trái lại, cho rằng mình là bình thê, cũng không
phải chính thê, đêm đầu tiên Đỗ Hà đương nhiên nên ở cùng chính thê,
mình nhỏ tuổi hơn nên né tránh. Hai người đều muốn nhường nhau nhưng
không cách nào nói ra miệng. Bởi vì bọn họ ly biệt một năm, khó khăn lắm mới tụ họp, bọn họ đều hy vọng Đỗ Hà có thể ở cùng mình. Các nàng đều
hiểu nhau nhưng đều có một chút tư tâm, nhưng không nói ra miệng, một
mực yên im lặng, giao quyền quyết định lại cho Đỗ Hà, để hắn lựa chọn.
Đỗ Hà nhìn trái nhìn phải, đồng loạt ôm Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn vào trong lòng!