Đại Đường Đạo Soái

Chương 379: Thiên mã thần câu




- Dừng tay.
Đông Đột Quyết, Tiết Duyên Đà cũng không phải vật gì tốt, bọn hắn một bên ở phương bắc, một bên ở phương tây, chiếm cứ thổ địa cực kỳ rộng lớn, có lực lượng kế tục không tầm thường.
Đương nhiên luồng lực lượng này hiện tại còn kém xa Đại Đường, nhưng chỉ cần Đại Đường phát sinh chuyện gì, lâm vào cơn sóng nhỏ, luồng lực lượng này sẽ trở nên đặc biệt đáng sợ.
Bọn chúng đang điên cuồng chiến đấu, làm gì còn nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Hà.
Đại Độ Thiết và hán tử kia đồng loạt sử xuất tuyệt chiêu, như muốn đánh ngã đối phương.
Đỗ Hà lạnh lùng mỉm cười bước lên, hai ngón tay phân biệt điểm vào khuỷu tay hai người.
Hai người giống như bị trọng thương, lần lượt lui bước.
Đại Độ Thiết và hán tử kia lập tức tách ra, mất đi sức chiến đấu.
Đại Độ Thiết sớm biết Đỗ Hà có võ nghệ rất cao minh, hán tử kia lại kinh ngạc bất định, thầm nghĩ:
- Ta và Đại Độ Thiết bốn đầu cánh tay sợ rằng phải có sức mạnh ngàn cân, thiếu niên kia anh tuấn như vậy, lại còn nhỏ tuổi, làm sao có thể hóa giải?
Đỗ Hà khoanh tay trước ngực, nói:
- Ta mặc kệ các ngươi ai đúng ai sai, muốn đánh thì về thảo nguyên mà đánh, tụ tập binh mã, đao thật thương thật làm một trận, dùng thực lực phân định thắng thua. Nơi này là Đại Đường, đừng ở đây để chúng ta chế giễu, mất mặt.
Đại Độ Thiết hừ lạnh một tiếng, tài nghệ không bằng người cũng cảm thấy mất mặt, không có ý tứ dây dưa, dẫn đội ngũ rời đi.
Hán tử kia lại không chịu bỏ qua, gọi quát:
- Đại Độ Thiết, tên t*ng trùng lên não nhà ngươi, không đem ngựa trả cho ta, ta không cho phép ngươi đi.
Đại Độ Thiết không thèm quan tâm đến lý lẽ, giống như kẻ trộm vội vàng bước đi.
Nhưng trong lòng Đỗ Hà lại khẽ động, lách mình đến trước người hán tử, kinh ngạc hỏi:
- Ngựa gì? Nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi.
Hán tử kia có vẻ lo lắng, nhưng trước mặt Đỗ Hà thực sự không dám làm càn, người này chỉ dùng một chiêu đã có thể tách hai người bọn họ ra, chứng tỏ bản lĩnh không tầm thường, mình tuyệt đối không phải địch thủ, cũng không dám xông vào, sau khi trấn định, đành phải nói:
- Thiên mã, là thiên mã trên thảo nguyên của ta, bị bọn hắn cướp đi.
Đỗ Hà phát hiện khi hán tử Đông Đột Quyết này nhắc tới “Thiên mã”, ngữ khí rất say mê và thành kính, trong mắt hiện lên dị sắc. Chiến mã ưu tú chú ý địa vực.
Giống ngựa Trung Nguyên không to lớn bằng giống ngựa phương bắc chính là vì thủy thổ bất đồng.
Tây Bắc chính là nơi nghèo nàn, giống ngựa Tây Bắc không phân biệt chủng loại đều có điều kiện tiên quyết là phải chịu được khổ cực.
Cho nên Tây Bắc có giống ngựa ưu tú nhất và thổ địa thích hợp nhất để chiến mã có thể sinh sôi nẩy nở, có được vô số giống ngựa ưu tú. Mà Đông Đột Quyết chính là kẻ thống trị khối thổ địa này, con ngựa có thể được dân tộc có vô số giống ngựa ưu tú cung kính gọi là “Thiên mã”, đây tuyệt đối là một con thần câu đủ khiến bất cứ kẻ nào đỏ mắt điên cuồng.
Đỗ Hà ra vẻ nghiêm túc, cả giận nói:
- Thật như vậy sao? Đại Độ Thiết dám can đảm tiến vào cảnh nội Đại Đường ta đánh cướp thần câu của Sứ giả, vị bằng hữu đến từ phương xa, ngươi nói cho ta biết, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại hạ là Đỗ Hà, chính là thủ vệ Tướng quân ở đây, ta có thể ra mặt giúp ngươi, đòi thiên mã gì đấy về….Nhưng ngươi phải nói cho ta biết tình hình thực tế, để cho ta phân tích đúng sai, mới có thể quyết định nhúng tay hay không.
Hắn vừa báo tính danh, hán tử Đông Đột Quyết lập tức động dung.
Uy danh của hai chữ “Đỗ Hà” ở Tây Vực không thua gì danh vọng của hắn ở Trung Nguyên.
Bảy vạn binh mã Đông Đột Quyết lại để sáu ngàn binh của hắn giết sạch sẽ, càng làm cho Đông Đột Quyết vô cùng khiếp sợ.
Hán tử nghe nói người thanh niên trước mặt chính là Đỗ Hà uy danh đại chân, kinh hô một tiếng, thái độ nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất:
- Thì ra là Đỗ tướng quân.
Dị tộc vốn tôn trọng vũ lực, Đỗ Hà diệt bảy vạn đại quân của bọn hắn, cũng không khiến Đông Đột Quyết nghiến răng thống hận, ngược lại tràn đầy kính ý, đó là tôn trọng đối với cường giả.
- Đỗ tướng quân, ta là Sứ giả Dục Cốc Thiết của Đông Đột Quyết, chuyện là thế này ......
Thì ra chuyện này xảy ra vào thượng tuần năm ngoái, không biết từ lúc nào ở gần núi A Nhĩ Thái của Tây Bắc xuất hiện một con thần câu vô cùng thần tuấn, con ngựa này giống như từ trên trời rơi xuống, không những tràn đầy mỹ cảm như mộng ảo, hơn nữa còn có tốc độ và lực lượng không gì sánh kịp, thậm chí còn có trí tuệ.
Tin tức về Thiên mã lan truyền ngày càng nhanh chóng. Mới đầu còn tưởng là lời đồn, nhưng theo thời gian trôi qua, phát hiện người đi săn lùng thiên mã hơn trăm người. Việc này khiến các bộ tộc gần đó chú ý, bộ lạc địa phương đã tụ tập đội ngũ đi bắt thiên mã.
Bộ lạc gần đó xuất động hơn một ngàn mục dân ưu tú, chuyên gia thuần phục ngựa, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn không làm gì được thiên mã này.
Cuối cùng tin tức truyền đến tai Chân Chân Khả Hãn của Tiết Duyên Đà, đương nhiên cũng truyền đến tai Ky Lợi Thất Khả Hãn của Đông Đột Quyết.
Các dân tộc trên thảo nguyên đều vô cùng yêu thích ngựa, vì một con thần câu mà máu chảy thành sông là chuyện thông thường.
Tiết Duyên Đà và Đông Đột Quyết đều là dân tộc du mục, căn cứ vào đồng cỏ và nguồn nước mà di chuyển, không có biên giới cố định, núi A Nhĩ Thái vừa vặn là điểm phân giới mà cả hai bên đều công nhận, thuộc về khu vực trung tâm của hai nước.
Vì vậy hai bên đều tiến hành phân kỳ kịch liệt để tranh giành quyền sở hữu Thiên mã.
Chân Chân Khả Hãn và Ky Lợi Thất không ai nhường ai, sau khi nhận được tin tức, trước tiên xuất động mười vạn đại quân vây bắt thiên mã, hai mươi vạn người vây chặt núi A Nhĩ Thái.
Quân đội của Tiết Duyên Đà phát hiện tung tích thiên mã đầu tiên, nhưng khi truy đuổi Thiên mã lại bất ngờ xua đuổi thiên mã vào trong quân doanh của Đông Đột Quyết, để cho Ky Lợi Thất bắt được.
Chân Chân Khả Hãn làm sao có thể nuốt xuống ác khí này, lúc này phái người đòi hỏi, hơn nữa xuất động đại quân bức bách.
Đông Đột Quyết cũng đều là những kẻ rắn rỏi, tuy biết thực lực không bằng Tiết Duyên Đà, nhưng vẫn liều chết không theo, song phương triển khai một trận chém giết sinh tử trên thảo nguyên.
Nếu xét tổng thể thực lực của Đông Đột Quyết và Tiết Duyên Đà, Tiết Duyên Đà đương nhiên mạnh hơn, nhưng nếu nói về binh sĩ dũng mãnh gan dạ, huấn luyện hữu thuật, song phương đều là dân tộc du mục, đều là chiến sĩ thành thạo cung mã, chênh lệch cũng không hơn kém bao nhiêu. Bọn hắn xuất động mười vạn binh mã, quyết đấu cũng là thế lực ngang nhau.
Đông Đột Quyết chịu một số thiệt thòi nhỏ, nhưng lại thong dong trở ra. Tiết Duyên Đà cũng bỏ ra một cái giá nhất định, không dám tùy tiện truy kích, xâm nhập nội địa Đông Đột Quyết.
Song phương bởi vậy cũng tạo nên huyết hải thâm cừu.
Bởi vì Đông Đột Quyết lúc trước đối địch với Đường triều, Đỗ Hà và Hầu Quân Tập đã hung hăng giáo huấn bọn chúng một trận, khiến cho thực lực của bọn chúng giảm sút rất lớn, cần một số tài chính khổng lồ để mở rộng thực lực, thực hiện dã tâm bá chủ Tây Vực. Cho dù Đông Đột Quyết đã thất bại thảm hại trong tay Đại Đường, nhưng cuối cùng vẫn không quên dã tâm bá chủ Tây Vực.
Vì đạt được mục đích này, Ky Lợi Thất đã có một quyết định gian nan, đem thiên mã đến Đại Đường buôn bán, để đổi lấy một số tiền lớn, làm cường đại thực lực của bản thân. Chỉ có điều bọn hắn tuyệt đối ngờ, trên đường đưa thiên mã đến Trường An thì gặp phải Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết là người cuồng vọng, không coi ai ra gì, cố tình làm bậy, bất kể nơi này có phải thủ đô Đại Đường hay không, trực tiếp động thủ cướp thiên mã đi.
Dục Cốc Thiết nhận được tin tức, tụ tập nhân thủ ý định đòi lại thiên mã. Hai bên đều không dám tụ tập đông người chiến đấu ở Đại Đường, cho nên ước định luận võ đấu thắng thua, ai thắng thì thiên mã thuộc về người đó. Bởi vì Đỗ Hà bỗng nhiên tham gia, ước định của song phương bị phá hủy, thiên mã vẫn thuộc về Đại Độ Thiết.
Đỗ Hà mỉm cười nói:
- Nguyên do cụ thể ta có thể hiểu được, nếu ngươi nói không sai, việc này xác thực là Đại Độ Thiết không đúng. Như vậy đi, việc này ta tiếp nhận, nhưng là đúng hay sai, ta không tiện bình phán, cứ để Bệ Hạ định đoạt.
Hắn nói như vậy bởi vì trong lòng còn có một ý định khác.
Thiên mã có thể làm cho cường hào thảo nguyên Đông Đột Quyết, Tiết Duyên Đà điên cuồng, tuyệt đối không phải là con ngựa tầm thường, gọi nó là thần vật cũng không đủ, bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, thần câu cũng nên có một chủ nhân tương xứng mới đúng. Mấy man di Dị tộc này làm sao xứng với thần vật mà trời xanh ban cho? Thế nào cũng phải giữ thần câu lại, kết hợp với anh hùng Đại Đường. Dục Cốc Thiết còn tưởng Đỗ Hà thật lòng muốn giúp đỡ bọn hắn đòi lại thiên mã, cảm kích không ngớt, liên tục bái tạ.
Đỗ Hà hiên ngang lẫm liệt nói:
- Không cần đa lễ, đây là chuyện của ta.
Lúc này hắn liền dẫn binh mã tới dịch quán Đại Độ Thiết ở lại, với thân phận của Đỗ Hà, ra vào dịch quán, không người nào dám ngăn lại, trực tiếp đi vào biệt viện của Đại Độ Thiết.
Hắn còn chưa bước vào trong nội viện đã nghe thấy một thanh âm như long ngâm, cao vút, đinh tai nhức óc.
Dục Cốc Thiết theo sát phía sau, nghe thấy thanh âm này, kích động kêu lên:
- Đây là tiếng hí của thiên mã, chỉ có thiên mã mới có thể phát ra tiếng hí hào sảng như vậy.
Đỗ Hà đến Đường triều ba năm, cũng đã cưỡi ngựa ba năm, hiểu biết về ngựa cũng tương đối. Muốn xem tướng ngựa, trước tiên phải xem hình dạng, sau đó nghe tiếng hí, tiếng ngựa hí cao thấp có thể trực tiếp biểu thị trung khí của nó như thế nào, trung khí đủ, thể lực sức chịu đựng đương nhiên không kém.
Thanh âm giống như long ngâm kia quả thật hơn hẳn tất cả những con ngựa mà Đỗ Hà từng cưỡi, cho dù là tiếng hí của lục tuấn Bách Đề Ô, Đặc Lặc Phiếu, Táp Lộ Tử, Thập Phạt Xích, Thanh Chuy, Quyền Mao mà Lý Thế Dân cưỡi còn xa mới bằng được.
Đỗ Hà còn chưa biết thiên mã mà Dục Cốc Thiết nói rút cuộc thần tuấn như thế nào, nhưng lúc này chỉ nghe tiếng hí của nó đã biết tuấn mã sắp nhìn thấy đích thị là thần câu mà mình chưa bao giờ nhìn thấy.
Dục Cốc Thiết đột nhiên cười lạnh nói:
- Tên Đại Độ Thiết này thật đúng là không biết lượng sức, dã tính của thiên mã rất mạnh, rất khó phục tùng, hơn vạn dũng sĩ trong tộc ta, còn không có người nào có thể phục tùng nó, Đại Độ Thiết có bản lĩnh gì có thể khiến thần câu nhận chủ.
Đỗ Hà giật mình, lúc trước đã cảm giác kỳ quái, Đông Đột Quyết sao có thể cam lòng lấy thần câu ra buôn bán, chắc chắn vì không có người nào phục tùng được nó, mặc dù nó có sức mạnh vô địch, nhưng cũng là vật vô dụng, còn chi bằng bán nó kiếm chút tiền vật thật sự, lập tức mỉm cười lạnh lùng, thầm nghĩ:
- Tiểu quốc Đột Quyết các ngươi không có bản lĩnh này, chẳng lẽ Đại Đường ta lẫm liệt uy phong lại không thuần phục được một con ngựa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.