Chỉ có trong mắt Lý Khác lóe ra sắc thái thần bí, thầm nghĩ:
- Tiểu muội này thật sự không đơn giản.
Nhưng trong mắt cũng có vẻ bất đắc dĩ, hắn cũng không phải không muốn lôi kéo Đỗ Hà, chỉ là Đỗ Hà giống như con cá chạch bên trong hồ sen, căn bản
không có cơ hội bắt được.
Về phần Tấn Vương Lý Trì ngồi bên cạnh
Trưởng Tôn Hoàng Hậu, trong miệng hắn ngậm đầy kẹo, nhưng con mắt thỉnh
thoảng vẫn liếc nhìn về phía mấy cái kẹo trong tay Tấn Dương công chúa,
trong đầu nghĩ đến làm thế nào lấy được chúng. Tấn Dương công chúa túm
mấy cây kẹo cực kỳ chắc chắn, cảnh giác nhìn huynh trưởng.
Nàng tuy còn nhỏ, nhưng đã có ý thức đề phòng.
Đỗ Hà lại liếc nhìn Lý Trì, thấy hai mắt hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm
vào mấy cây kẹo trong tay Tấn Dương công chúa, gãi đầu thầm nghĩ:
- Hắn là Hoàng Đế tương lai của Đại Đường, tại sao lại không đáng tin cậy như vậy.
Lý Thừa Càn với tư cách Thái tử, đi đầu bước ra:
- Mấy ngày trước, thần ngẫu nhiên có được một vật, chính là bức “Áp Đầu
Hoàn Thiếp” của Vương Hiến Chi, con trai của Thư Thánh Vương Hi Chi, nhi thần biết phụ hoàng đam mê thư pháp, lấy cái này làm hạ lễ, chúc phụ
hoàng thân thể khoẻ mạnh, thọ tựa Nam Sơn.
Ánh mắt Lý Thế Dân sáng ngời, vội kêu người trình chữ lên, thưởng thức một lát nói:
- Chữ tốt, mặc dù không bằng cha hắn, nhưng cũng là tác phẩm xuất sắc hiếm có, Thái tử thật có lòng.
Lý Thừa Càn cười đắc ý nói:
- Phụ hoàng, hài nhi còn nghe nói gần đây Trường An có một vũ cơ, sở
trường múa kiếm, có người đánh giá nàng múa kiếm xuất thần nhập hóa, có
thể di động thiên hạ, chấn động thần quỷ. Hài nhi may mắn, mời được nàng đến Đông Cung múa kiếm cho phụ hoàng.
Lý Thế Dân vui vẻ nói:
- Đó có phải là Công Tôn Dạ Nguyệt của Cẩm Tú phường, trẫm cũng nghe qua đại danh, chỉ hận vô
duyên chưa gặp. Như vậy, buổi chiều hôm nay trẫm sẽ chiêu đãi quần thần và
các đặc phái viên quốc gia, để Công Tôn Dạ Nguyệt diễn xuất tiết mục chủ chốt của yến hội lần này.
Lý Thừa Càn càng đắc ý nhìn Lý Khác, Lý Thái, cao giọng nói:
- Nhi thần tuân mệnh.
Đỗ Hà có chút kinh ngạc, không ngờ danh hào của Công Tôn Dạ Nguyệt cũng truyền đến tai Lý Thế Dân, thầm nghĩ:
- Lúc trước có Công Tôn Dạ Nguyệt cổ quái, sau lại có Lý Sùng Hoàng khả nghi, yến hội lần này sợ là khó có thể yên vui kết thúc.
Sau khi Lí Thừa Càn lui ra, lão Tam Lý Khác đứng dậy cười nói:
- Đúng dịp, phụ hoàng, nhi thần gần đây cũng nhận được một bộ tranh chữ, chính là "Tuyên Kì Biểu" của Tào Ngụy Chung Diêu, chúc phụ hoàng phúc thọ vô cương.
Lý Thế Dân thần sắc động dung, Chung Diêu là nhà thư pháp nổi tiếng Tào Ngụy, cuối thời kì Tam quốc, tục truyền người sáng tạo ra Khải thư là Thư Thánh Vương Hi Chi, đã lĩnh ngộ tất cả ảo diệu vận dụng vào sáng tác thư pháp, đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Vương Hi Chi đều là vẽ chữ của Chung Diêu mà thành tài, chỉ có điều chữ của hắn trải qua nhiều hỗn loạn của thế sự, phần lớn bị hủy bởi hoạ chiến tranh, Lý Khác có thể có được bút tích thực này, xác thực tốn hao một phen khổ tâm.
Lý Thế Dân lại kêu người mang chữ lên, chăm chú quan sát, gật đầu khen:
- Tự nhiên tuyệt đẹp, bình thản thực thuần, bên trong thư pháp có vẻ đẹp tự nhiên. Ở điểm này Vương Hữu Quân có chút không bằng Chung Nguyên Thường, chẳng trách có thể cùng với Vương Hữu Quân xưng là "Chung Vương", chữ tốt, chữ tốt.
Hắn liên tục tán thưởng, lại chăm chú quan sát, mới đem bảng chữ cất đi.
Rất hiển nhiên, Lý Thế Dân yêu thích bức tranh chữ này hơn "Áp Đầu Hoàn Thiếp" của Lí Thừa Càn.
Sắc mặt tự đắc của Lí Thừa Càn trở nên âm u, trong đôi mắt hiện ra mấy phần hận ý.
Đỗ Hà nhìn thấy tất cả biểu hiện này, thầm nghĩ:
- Lí Thừa Càn thật sự không thích hợp làm Thái tử.
Cái này không quan hệ đến thù oán giữa hai người, mà là chính bản thân Lí Thừa Càn không xứng làm Thái tử. Thái tử là quốc quân Đại Đường tương lai, một quân vương có thể không có được tài hoa, nhưng không thể không có được trí tuệ khí độ, tấm lòng rộng lượng, ở điểm này Lí Thừa Càn rõ ràng chưa đủ, nếu so sánh với phụ hoàng của hắn, đúng là khác biệt một trời một vực.
Lý Khác rất bình tĩnh lui xuống.
Kế tiếp đến phiên lão Tứ Lý Thái.
Lý Thái nãy giờ vẫn mỉm cười, từ khi Lí Thừa Càn xuất ra "Áp Đầu Hoàn Thiếp", hắn càng thấy vui mừng. Sau khi Lý Khác xuất ra "Tuyên Kì Biểu", hắn càng thêm vui sướng, tiến lên phía trước nói:
- Phụ hoàng, lễ vật của nhi thần cũng giống như hai vị Vương huynh, đều là bảng chữ mẫu. Nhưng bảng chữ mẫu của nhi thần không phải của Vương Hiến Chi, cũng không phải của Chung Nguyên Thường mà là một trong những tác phẩm xuất sắc của Vương Hi Chi "Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp".
Lý Thế Dân nghe xong đầu tiên sững sờ, sau đó vô cùng vui mừng. Thần sắc vô cùng kích động, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng. Trên thực tế Lý Thế Dân chính là một người hâm mộ trung thành nhất của Vương Hi Chi.
Số lượng từ trong "Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp" không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi chữ ngắn ngủi, lại lộ ra ý cảnh diệu hợp tạo hóa trong sự hài hòa, trong hành thư có chứa bút ý Khải thư.
Lý Thế Dân nhiều lần quan sát, khen không dứt miệng, thậm chí không đành lòng buông ra.
Bức "Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp" này đúng là bảng chữ mẫu vạn kim khó cầu, trong khoảnh khắc đè áp danh tiếng của Lí Thừa Càn và Lý Khác.
Vẻ ghen ghét trong mắt Lí Thừa Càn ngày càng rõ hơn.
Lý Khác lại có vẻ thong dong, cũng không quá để ý, thật sự khiến Đỗ Hà có chút thưởng thức.
Lý Thái hoàn toàn biểu lộ vẻ mặt chí hiếu, đáp lời nói:
- Phụ hoàng cao hứng, nhi thần vô cùng vui mừng, chúc phụ hoàng phúc khí Đông Lai, thọ hơn tuyết tùng.
- "Bát Nguyệt Thiếp" của nhà thư pháp Đông Hán Trương Chi, bày tỏ tâm ý, chúc phụ hoàng sống lâu muôn tuổi......
- Nhất phương Bàn Long Bạch ngọc bích, nguyện phụ hoàng thân thể an khang......
- "Ẩm Mã Trường Thành Quật Hành" của Thái Trung Lang, chúc phụ hoàng......
Tiếp sau Lí Thừa Càn, Lý Khác, Lý Thái, mấy vị hoàng tử công chúa, dựa vào thân phận, nhao nhao tiến lên chúc thọ. Hạ lễ đưa lên, Lý Thế Dân đều vui vẻ tiếp nhận.
Trong số hạ lễ mặc dù có một ít ngọc thạch bảo bối, nhưng số tranh chữ chiếm cứ đại đa số. Lý Thế Dân đam mê sưu tầm tranh chữ là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Hạ lễ đưa lên đương nhiên phần lớn đều là tranh chữ, nhưng "Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp" của Thư Thánh Vương Hi Chi giống như một ngọn núi lớn chắn trước tất cả tác phẩm cùng loại.
So với "Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp" của Thư Thánh Vương Hi Chi, tranh chữ của các danh nhân khác đều có chút ảm đạm thất sắc .
Kế tiếp đến phiên cả nhà Đỗ Hà.
Đỗ Hà có vẻ khó xử đi ra, cười khổ nói:
- Tựa hồ tông xe cực kỳ lợi hại......
Lý Thế Dân tràn đầy chờ mong, nói thật với tư cách Hoàng Đế, vua của một nước, ở trên vạn vạn người, có gì mà hắn không có.
Lễ vật tốt xấu không quan trọng, thứ hắn để ý chính là hiếu tâm của các nhi tử.
Hắn chỉ có chờ mong lễ vật của Đỗ Hà.
Tư tưởng của Đỗ Hà rất kỳ diệu, Quỷ Phủ Thần Công của Đỗ Hà khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Nếu vào ngày chúc thọ này, Đỗ Hà không lấy ra một số đồ chơi giống như vậy, khiến hắn kinh hỉ, hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng nghe Đỗ Hà không đầu không đuôi toát ra một câu "tông xe", trên đầu như hiện ra một dấu chấm hỏi lớn:
- Tiểu tử ngươi đang nói mê sảng gì vậy?
Đỗ Hà cũng không đáp lời, nói tiếp:
- Cũng may, tiểu tế đã có chuẩn bị, hắc hắc, không biết nhạc phụ đại nhân có từng muốn giống như loài chim giương cánh bay lượn trên bầu trời?
Lý Thế Dân trợn tròn mắt, có chút không hiểu.
Trong điện cũng truyền đến những thanh âm kỳ quái, tất cả đều không biết Đỗ Hà đang suy nghĩ gì.
Lý Thế Dân nghi vấn nhìn Trường Nhạc.
Trường Nhạc cũng có vẻ hoàn toàn không biết, khi bọn họ tặng lễ vật năm mới cho Lý Thế Dân cũng đã chuẩn bị, là một bộ tranh chữ do hai người hợp lực hoàn thành, về phần cái gì bay lượn như chim, nàng lại không hề hay biết, chỉ biết phu quân của mình ngoại trừ tranh chữ, còn chuẩn bị một lễ vật đặc biệt, còn rút cuộc là thứ gì nàng cũng không rõ, đối diện với ánh mắt nghi vấn của Lý Thế Dân, nàng cũng chỉ biết lắc đầu.
Lý Thái thấy Đỗ Hà có vẻ đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, có chút bất mãn nói:
- Khâm đệ, ngươi rút cuộc muốn nói cái gì?
Đỗ Hà nheo mắt cười hắc hắc nói:
- Cũng không có gì, chỉ là gần đây ta nhìn chim bay trên trời, nhất thời có linh cảm, làm ra một thứ đồ chơi có thể bay trên trời, nguyện mời nhạc phụ đại nhân theo ta du ngoạn trên trời.
- Cái này......
Lý Thế Dân kinh hãi kêu lên.
Trường Tôn Hoàng Hậu cũng có vẻ không tin nổi.
- Điều này sao có thể?
Những người trong đại đường đều là bậc phú quý, kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng nghe nói người có thể bay trên trời?
Lần này, Lý Thế Dân cũng không dám tin tưởng, trầm giọng nói:
- Hiền tế, nói đùa như vậy là đủ rồi, cũng đừng làm quá.
Đỗ Hà ủy khuất nói:
- Cái gì mà nói đùa chứ, những lời tiểu tế nói hoàn toàn là sự thật, bằng không tiểu tế cũng không dám nói bậy trước mặt nhiều người như vậy, đây là tội khi quân chặt đầu, tiêu tế vô cùng tự tin, bảo đảm nhạc phụ đại nhân….sẽ kinh ngạc nói không nên lời.