Đại Đường Đạo Soái

Chương 397: Uổng làm tiểu nhân




Trên đời rời khỏi Thái Cực điện, trong đầu Đỗ Hà hiện ra câu nói lúc trước của Lý Thế Dân.
- Trẫm lúc trước đã giao cho Thái tử xử lý đuổi bắt Công Tôn Dạ Nguyệt, ngươi không cần phối hợp với hắn, chỉ cần lưu ý một chút là được.
Tâm tình của Lý Thế Dân, Đỗ Hà rất minh bạch, hắn là một đế vương kiêm phụ thân, đối với Lý Thừa Càn thật sự khó có thể xử trí.
Một phương diện hắn không tin Lý Thừa Càn có bản lĩnh tìm ra Công Tôn Dạ Nguyệt, một phương diện khác lại không thể biểu hiện ra loại cảm xúc này, để tránh làm Lý Thừa Càn tổn thương, cho nên dùng thủ pháp trung hoà.
Chuyện đã đến tình trạng này, muốn bắt Công Tôn Dạ Nguyệt không chỉ dựa vào nhân số, mưu trí phán đoán mới thật sự là mấu chốt quyết thắng.
Lý Thừa Càn tuy không phải ngu ngốc, nhưng luận về mưu trí phân tích, hắn vẫn thua xa Đỗ Hà.
Đỗ Hà vì tìm kiếm tung tích của Công Tôn Dạ Nguyệt đã hao tốn rất nhiều công phu, Lý Thừa Càn muốn dựa vào nhân số tìm được hắn, kết quả không cần nói cũng biết.
Thắng bại giữa hai người sớm đã được xác định, chỉ là hôm nay Đỗ Hà không có tâm trạng để vạch trần.
Hắn có bảy thành nắm chắc, người cải trang thành Lý Sùng Hoàng chính là Thi Ngọc Hoa, vì vậy đối với nhân vật vì dân trừ hại như Công Tôn Dạ Nguyệt, hắn thật sự không muốn ra tay lấy mạng nàng.
Vô tình đi đến di viên, Đỗ Hà đi vào Tứ Giác đình giữa hồ, tựa trên lan can nhìn mặt hồ, mỉm cười, xoay người lên đỉnh Tứ Giác đình, nghiêng người nằm trên gạch ngói phơi nắng, hắn đang đợi Lý Thừa Càn xuất hiện.
Lý Thừa Càn từ khi được Lý Thế Dân bổ nhiệm, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra nộ diễm. Công Tôn Dạ Nguyệt ám sát Lý Sùng Hoàng không chỉ là chuyện đơn giản như vậy, này quan hệ đến thể diện của một quốc gia. Đường triều là một triều đại rất coi trọng thể diện. Lý Thừa Càn lần này ném đi thể diện của Đại Đường, những Dị tộc dự tiệc kia sẽ không tỏ vẻ gì, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng đại thần trong triều đã có phê bình kín đáo với Lý Thừa Càn. Với tư cách một hoàng tử, ý thức đề phòng tối thiểu nhất cũng không có, khiến cho địa vị của hắn trong lòng quần thần rớt xuống ngàn trượng.
Chuyện này đối với tương lai của Công Tôn Dạ Nguyệt cực kỳ bất lợi, dưới sự trợ giúp của Trưởng Tôn Hoàng Hậu, hắn đã lấy được cơ hội lấy công chuộc tội, đương nhiên là sát quyền mài chưởng, chuẩn bị làm một trận lớn. Hắn muốn vãn hồi danh dự, vãn hồi địa vị trong lòng Lý Thế Dân, đồng thời cũng làm cho văn võ đại thần cả triều biết rõ, hắn Lý Thừa Càn vẫn có năng lực, có bản lĩnh.
Vì thế hắn vận dụng hơn phân nửa binh lực Hoàng thành, phong kín tất cả thông đạo của Thái Cực điện, lại kêu binh sĩ tìm kiếm từng cọng cây ngọn cỏ, khí thế như vậy, chắc chắn sẽ bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt.
Nhưng chuyện cũng không như hắn mong muốn, suốt một canh giờ, Thái Cực Điện tựa hồ bị hắn lật tung.
- Thái tử điện hạ, phía tây không có.
- Thái tử điện hạ, phía đông không có.
- Thái tử điện hạ......
- Thái tử điện hạ......
Hoàng cung Đại Đường thủ vệ sâu nghiêm, mỗi đầu yếu đạo đều có quân sĩ canh gác, theo đạo lý không ai có thể chạy ra khỏi phạm vi Thái Cực Điện, nhưng tựa như biến mất trong hư không, sau khi sự kiện ám sát phát sinh, không ai phát hiện tung tích của Công Tôn Dạ Nguyệt.
- Làm sao có thể, chẳng lẽ Công Tôn Dạ Nguyệt có thể giương cánh bay đi.
Lý Thừa Càn nghe một đám hồi báo, nụ cười tràn đầy tự tin cứng ngắc trên mặt.
Trước kia trong mắt hắn, nhiệm vụ lần này căn bản không tính là một nhiệm vụ, muốn bắt một tên phản tặc, một tên thích khách trong hoàng cung thật sự quá dễ dàng, giống như bắt rùa trong hũ, hoàng cung chính là một ngục giam vô cùng lớn, chuyện bọn hắn cần phải làm chính là tìm ra phạm nhân trong ngục giam này.
Nhưng nếu ngay cả điểm ấy cũng không làm được, Lý Thừa Càn nhất định sẽ bị gắn liền với hai chữ “vô năng”. Một Thái tử vô năng, cho dù có được danh tiếng Thái tử, sẽ có mấy người nguyện ý đi theo hắn?
- Phế vật, phế vật, đều là một đám phế vật.
Lần ám sát này, sự việc đã vỡ lở, toàn bộ quan viên Đại Đường đều chú ý đến việc này, Lý Thừa Càn thật sự luống cuống, không rét mà run, khuôn mặt đã sợ đến mức không có huyết sắc.
- Thái tử điện hạ, chi bằng đi thỉnh giáo Ngụy Chinh, Ngụy tiên sinh?
Một gã người hầu nơm nớp lo sợ đề nghị.
Ánh mắt Lý Thừa Càn bỗng nhiên sáng ngời, kinh hỷ nói:
- Đúng, Ngụy tiên sinh, cô vương còn có Ngụy tiên sinh.
Ngụy Chinh là lão sư Trưởng Tôn Hoàng Hậu an bài cho Lý Thừa Càn, lúc ấy bởi vì chuyện trộm trâu, Lý Thế Dân có lòng phế bỏ Thái tử, chiếc ghế Thái tử của Lý Thừa Càn tràn đầy nguy cơ, là Trường Tôn Hoàng Hậu kịp thời ra mặt ổn định tình huống.
Lý Thừa Càn giỏi nhất là diễn trò, giống như Lý Lâm Phủ của thời kỳ Trung Đường, miệng nam mô, bụng một bộ dao găm. Vì chiếc ghế Thái tử cũng triển khai tất cả thủ đoạn làm một đệ tử tốt.
Còn Ngụy Chinh làm người cứng nhắc, như lúc trước ủng hộ Lý Kiến Thành, toàn tâm toàn ý phụ tá Lý Thừa Càn, dạy bảo hắn làm thế nào để trở thành một Thái tử tốt. Mặc dù không phải tâm phúc của Lý Thừa Càn, nhưng lại được cho là nửa mưu sĩ. Chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại Lý, trái pháp luật, phạm huý, Ngụy Chinh đều làm tốt chức trách đạo sư.
- Ngụy tiên sinh chính là cột trụ chống trời của vương triều Đại Đường ta, tài trí cũng không thua gì Phòng Đỗ, nhất định sẽ có cách.
Hắn giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cấp thiết vội vàng đến Môn Hạ tỉnh tìm Ngụy Chinh.
Trưởng quan của Môn Hạ tỉnh xưng là Thị trung, cũng tức là Ngụy Chinh. Thị trung Đường triều cũng là một trong số Tể tướng, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng Lý Thế Dân thương nghị quân quốc đại sự, địa vị vô cùng hiển hách.
Ngụy Chinh vừa đưa sứ giả Dị tộc về dịch quán, quay về Môn Hạ tỉnh, liền gặp Lý Thừa Càn đang đứng chờ bên ngoài.
- Thừa Càn bái kiến Ngụy tướng.
Ở Đường triều, đại thần được Lý Thế Dân coi trọng nhất chính Ngụy Chinh, điểm ấy Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng không bằng.
Trước mặt Ngụy Chinh, Lý Thừa Càn cũng vô cùng cung kính, dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan, thấy hắn đã đến, bước lên phía trước vấn an.
- Thái tử tới đây vì chuyện Công Tôn Dạ Nguyệt sao?
Ngụy Chinh vừa nhìn đã phát hiện ra ý đồ của Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn tinh thần phấn chấn, Ngụy Chinh đã có suy đoán này, chứng tỏ đã có chú ý nhất định, có lẽ cũng có đối sách tương ứng, vội hỏi:
- Những nơi gần Thái Cực Điện, cô vương đã cho người nhiều lần điều tra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Công Tôn Dạ Nguyệt, thật giống như biến mất vậy, khẩn cầu Ngụy tướng chỉ điểm.
Ngụy Chinh dừng bước, cười đáp:
- Thái tử tìm lộn người rồi, Công Tôn Dạ Nguyệt không có khả năng biến mất trong hư không, tìm không thấy nàng, chỉ có một giải thích. Nàng trước đó đã làm một kế hoạch rất chu đáo, trốn vào một nơi người khác rất khó tìm. Muốn tìm được nàng, người ngươi phải đi tìm là Đỗ Hà, chứ không phải ta.
- Đỗ Hà?
Lý Thừa Càn vừa nghe đến cái tên này, trong lòng đã bực bội, hắn đã nghe lời Trưởng Tôn Vô Kỵ, tận lực né tránh Đỗ Hà, nhưng Đỗ Hà xác thực như giòi trong xương, lúc nào cũng xuất hiện, khiến cho cuộc sống của hắn khó có ngày bình an.
Ngụy Chinh cũng biết Lý Thừa Càn có ân oán với Đỗ Hà, nghiêm giọng nói:
- Thân là Thái tử, khí độ tuyệt đối không thể thiếu, nhất là Đỗ Hà là người vô cùng tài năng, càng không thể vì ân oán cá nhân mà biến thành thù, tranh giành khắp nơi.
Lý Thừa Càn càng bất mãn nói:
- Ngụy tướng, ngài rộng lượng như vậy, thật khiến người ta kính nể, nhưng hắn lúc nào cũng đối đầu với ngài, như vậy đáng giá sao?
Ngụy Chinh lạnh lùng nói:
- Thái tử sai rồi, đó căn bản không phải là đối địch, trên mặt trận chính trị thanh minh không có địch nhân. Đỗ Hà đối nghịch với ta, đây là sự thật. Nhưng đây chỉ là chính kiến không đồng nhất, là quan điểm bất đồng, suy nghĩ sai biệt, vốn không thể tránh né. Thái tử điện hạ, nếu ngươi không thay đổi suy nghĩ, nếu về sau làm quân vương, Đại Đường tất bại trong tay ngươi.
Hắn tính cách cảnh trực, có chuyện nói thẳng, hắn dám chỉ trích Lý Thế Dân khi Lý Thế Dân làm chuyện không đúng, đối với Lý Thừa Càn, càng không có cố kỵ, trực tiếp bày tỏ thái độ.
Lý Thừa Càn kịch biến, thực sự không dám phát tác, chỉ cúi đầu không nói, trong mắt lửa cháy rừng rực.
Ngụy Chinh nói tiếp:
- Đỗ Hà tài trí tuyệt luân, tâm tư như phát, phóng nhãn khắp Đại Đường ta, không có mấy người có thể địch nổi, hắn là người đầu tiên đuổi theo Công Tôn Dạ Nguyệt, phát hiện ra cái gì cũng không ai biết. Công Tôn Dạ Nguyệt có thể giấu mình đến lúc này, nhất định là có kỳ chiêu, Ngụy mỗ cho rằng người có thể trong thời gian ngắn nhất phát hiện ra kỳ chiêu này, chỉ có Đỗ Hà. Thái tử điện hạ xin châm chước......
Hắn nói xong, thở dài đi vào Môn Hạ tỉnh.
Trên mặt Lý Thừa Càn lúc trắng lúc xanh, hỏi:
- Đỗ Hà ở đâu?
- Ở Di viên.
Mấy tên thủ hạ dưới trướng Lý Thừa Càn rất nhanh đưa ra đáp án.
- Đi.
Lý Thừa Càn không cam lòng gầm nhẹ, chuyện đã đến bước này, hắn đã không còn gì để mất, chỉ có thể mặt dày đi thỉnh giáo.
Đi vào Di viên, thấy Đỗ Hà dương dương tự đắc ngủ trong đình nghỉ mát, trong lòng bất giác sinh ra nộ diễm, cố gắng trấn áp, cười nói:
- Em rể nhàn nhã thật, vi huynh đây đang khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, đến xin em rể giúp đỡ đây.
Đỗ Hà sớm đoán được Lý Thừa Càn tất nhiên sẽ vì chuyện của Công Tôn Dạ Nguyệt đến xin mình giúp đỡ, tỏ vẻ lơ đễnh, từ trên đình nghỉ mát nhảy xuống nói:
- Thái tử điện hạ nói đùa, ta đang phiền chết được, làm gì có thời gian nhàn nhã. Ta cảm thấy Công Tôn Dạ Nguyệt đang giấu mình trong Di viên này, thế nhưng ta lật qua lật lại khắp Di viên, tìm không dưới mười lần, cuối cùng vẫn không phát hiện ra tung tích của nàng, quái lạ.
Lý Thừa Càn khẽ động, vội hỏi:
- Vì sao em rể có cảm giác này?
Đỗ Hà cũng không giấu diếm, nói hết suy đoán của mình, hoàn toàn không giấu diếm Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn nghe thấy cũng có vài phần đạo lý, nhưng thấy Đỗ Hà trả lời sảng khoái như vậy, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Đỗ Hà đã trở thành tử địch với ta, hắn sẽ hảo tâm nói hết mọi chuyện cho ta nghe được sao?
Hắn không đi đuổi bắt Công Tôn Dạ Nguyệt mà ở đây nhàn nhã chờ đợi, có thể thấy được hắn cũng không có bất cứ manh mối gì, đích thị là không muốn để ta bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt, cho nên mới suy diễn ra câu chuyện như vậy để lường gạt ta...... Hừ, hắn tưởng ta ngốc lắm sao.
Lúc này mới cười nói:
- Vậy em rể cứ ở đây từ từ tìm, ta đi tìm nơi khác.
Đỗ Hà thấy Lý Thừa Càn đi như bay, cười nhẹ nói:
- Ta nói thật, ngược lại không ai tin.
Thấy Lý Thừa Càn đi xa, hắn mỉm cười lấy ra một viên bùn đã chuẩn bị trước đó, ném về phía đám cỏ lau rỗng ruột hơi dựng đứng trên mặt nước, vừa vặn chặn lỗ hổng của cỏ lau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.