Ngay khi đám cỏ lau bị chặn đứng, gợn sóng dần dần xuất hiện, đám cỏ lau chậm rãi chuyển động bất quy tắc.
Theo thời gian trôi qua, động tĩnh càng lúc càng lớn, rốt cục một cái đầu
người chui ra khỏi mặt nước, mái tóc bay múa, một khuôn mặt tuyệt mỹ
xuất hiện trước mắt Đỗ Hà, chính là Công Tôn Dạ Nguyệt.
Công Tôn Dạ Nguyệt ẩn thân thật sự quá lợi hại, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng một người sống có thể giấu mình dưới đáy nước.
Nếu không phải trước đó Đỗ Hà nhìn thấy dấu tay trong dòng suối nhỏ, nếu
không phải Đỗ Hà từng là đệ tử của Hoằng Văn quán, biết rõ gần đây không có cỏ lau, căn bản không thể nhận ra Công Tôn Dạ Nguyệt đang giấu mình
trước mắt bọn họ, thông qua thân cỏ lau để hô hấp.
Công Tôn Dạ
Nguyệt chui ra khỏi mặt nước, không kịp kiểm tra vì sao ống cỏ lau bị
chặn lại, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có người, trái
tim đang căng cứng cũng dần bình ổn lại, trên khuôn mặt tái nhợt cũng
bắt đầu hiện ra huyết sắc, nhìn về đám cỏ lau, trái tim vừa buông lỏng
lại nhảy lên, đã phát hiện ống cỏ lau bị viên bùn bịt chặt.
Vì
không để người khác phát giác, nàng đã tốn một phen công phu mới lựa
chọn ống cỏ lau này, đặc biệt ống cỏ lau này rất nhỏ mà cứng cỏi, ở dưới nước phát hiện không còn khí, ý nghĩ đầu tiên chính là bị phát hiện
rồi, nhưng thấy bốn phía không có người, liền cho rằng đây là sự cố
ngoài ý muốn, nhưng viên bi đất này có thể chứng minh, chuyện này do con người làm ra. Ngay khi nàng đang đưa mắt tìm kiếm, Đỗ Hà ở trên đình
nghỉ mát thò đầu ra, lộ ra nụ cười vô hãi, vẫy tay thấp giọng nói:
- Hay lắm.
Công Tôn Dạ Nguyệt ở chỗ thấp nhất trong nước, còn Đỗ Hà ở chỗ cao nhất trên đỉnh đình nghỉ mát, một cao một thấp vừa vặn tạo ra góc chết. Cho nên
Đỗ Hà có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Công Tôn Dạ Nguyệt, nhưng
Công Tôn Dạ Nguyệt không cách nào phát hiện ra sự hiện hữu của hắn,
nhưng hắn vừa ló đầu, cũng bại lộ vị trí.
Công Tôn Dạ Nguyệt thấy Đỗ Hà, trong lòng thầm kêu thảm rồi, hậu đài bọn họ chuẩn bị cách yến
hội rất gần, vì trước đó điều tra địa hình, nàng giả bộ xem biểu diễn,
từng vụng trộm đi vào chỗ tối quan sát, lúc ấy đúng là lúc Đỗ Hà biểu
diễn đấu sư, ngoài biểu hiện đặc sắc làm cho nàng sợ hãi thán phục còn
khiến nàng kiêng kỵ.
Kiếm pháp của Công Tôn Dạ Nguyệt đã có vài
phần hỏa hầu, khinh công cũng là sở trường của nàng, nhưng so với Đỗ Hà
còn kém sắc hơn rất nhiều, lúc này minh bạch chướng ngại lớn nhất của
mình chính là Đỗ Hà, cũng tìm mọi cách đề phòng hắn, thậm chí không tiếc ám sát Lý Thế Dân, để né tránh truy kích của hắn, không ngờ vẫn bị hắn
bắt được.
Đây là hoàng cung, thủ vệ sâu nghiêm, chỉ cần tiết lộ tung tích sẽ không có cơ hội chạy trốn.
Lúc này, Công Tôn Dạ Nguyệt bất ngờ rất tỉnh táo, trước khi quyết định ám
sát, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bỏ mạng, lúc này càng không sợ hãi, chỉ
dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía kẻ phá hỏng chuyện tốt của nàng, dùng
ống cỏ lau trong tay làm ám khí ném đi.
- Vèo.
Ống cỏ lau phá không mà bay, uy lực rõ ràng không nhỏ.
Đỗ Hà mỉm cười thò tay tiếp nhận, ống cỏ lau trong tay dài đến 2m, chia
làm ba phần, mỗi một phần dùng kỹ xảo thủ công xảo diệu kết nối, không
lộ ra bất cứ khe hở nào. Hắn lấy viên bi đất ra, trở tay bắn trở về,
cười nói:
- Bơi tới đây đi, chúng ta tâm sự, ngươi cũng không muốn nói chuyện lớn tiếng, khiến người khác chú ý, bại lộ hành tung chứ?
Công Tôn Dạ Nguyệt nắm ống cỏ lau trong tay, kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, hoàn toàn không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nàng sớm có nghe nói đại
danh của Đỗ Hà, võ nghệ của Đỗ Hà khi đấu Sư, cũng tận mắt nhìn thấy,
trong lòng biết với tình cảnh trước mắt căn bản không có khả năng không
kinh động bất luận cứ kẻ nào.
Đây vốn là kết quả phải chết, nhưng trong lời nói của Đỗ Hà lại mơ hồ hứa hẹn ý tứ giấu diếm nàng, tâm tư
của Công Tôn Dạ Nguyệt cũng bắt đầu muốn sống.
Con người ai không sợ chết, Công Tôn Dạ Nguyệt tuy đã ôm suy nghĩ phải chết, nhưng nếu có
thể còn sống rời khỏi nơi này thì vẫn tốt hơn.
Số mạng của nàng hiện giờ đã nằm trên tay Đỗ Hà, cũng chỉ có thể tuân theo lời nói của hắn, bơi đến gần.
Đỗ Hà thấy Công Tôn Dạ Nguyệt thức thời, cũng biết nàng là một người thông minh, biết rõ còn cố hỏi:
- Lý Sùng Hoàng và ngươi có thù hận gì? Tại sao ngươi phải giết hắn?
Công Tôn Dạ Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Người bổn cô nương giết không phải Lý Sùng Hoàng ...... Mà là một tên
dâm tặc đáng giết trăm ngàn lần, nói ngươi cũng không tin......
Đỗ Hà vốn muốn dụ Công Tôn Dạ Nguyệt nói ra chuyện đó, lời này đã tỏ vẻ
Công Tôn Dạ Nguyệt sớm đã biết rõ thân phận thật sự của Lý Sùng Hoàng,
nàng làm vậy là vì trừ gian, thực sự không phải là ác ý quan báo tư thù, lập tức đáp:
- Tên dâm tặc đó là Thi Ngọc Hoa.
- Làm sao ngươi biết?
Công Tôn Dạ Nguyệt lên tiếng kinh hô, lập tức nhớ tới tình cảnh của bản thân, cũng khôi phục lại bình tĩnh:
- Ngươi vốn biết rồi, ban nãy còn thăm dò ta?
- Không sai.
Đỗ Hà cũng không giấu diếm cười nói:
- Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, tại sao ngươi phải giết Thi Ngọc Hoa,
ngươi và hắn có thù hận gì? Tại sao phải lựa chọn giết hắn trong hoàng
cung?
Những vấn đề này là những vấn đề hắn quan tâm nhất, vấn đề
nào cũng quan hệ đến sinh tử của Công Tôn Dạ Nguyệt. Hắn có ý niệm cứu
người, nhưng còn phải xác nhận Công Tôn Dạ Nguyệt có đáng giá để hắn mạo hiểm cứu sống hay không.
Công Tôn Dạ Nguyệt có chút bất mãn vì bị Đỗ Hà khống chế, cường ngạnh nói:
- Tại sao ta phải trả lời ngươi?
Đỗ Hà nheo mắt cười nói:
- Miệng trên người của ngươi, ngươi không đáp, ta cũng không còn cách
nào. Nhưng ta cũng có miệng, ta kêu người cũng là tự do của ta.
Hắn nói xong, há to miệng, làm bộ gọi người.
Công Tôn Dạ Nguyệt bị nắm thóp, mặc dù trong lòng tức giận, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, vội nói:
- Đừng kêu, ta nói là được. Ta và tên súc sinh kia không có bất kỳ thù hận nào hết….
- Nếu ngươi đã biết tên súc sinh kia, đương nhiên cũng biết rõ những gì
hắn làm. Loại súc sinh như vậy, giết hắn, căn bản không cần bất cứ ân
oán gì.
Mặc dù đã tự tay giết chết Thi Ngọc Hoa, nhưng nhắc tới người này, trên mặt Công Tôn Dạ Nguyệt vẫn lộ ra lửa giận vô cùng.
Đỗ Hà cũng gật đầu đồng ý, hắn ở Đường triều cũng hơn ba năm rồi, trong ba năm này kết bạn với vô số người, có người hào sảng như Cầu Nhiêm Khách, có người trung nghĩa như Tần Quỳnh, cũng có loại xảo trá như Trường Tôn Vô Kỵ, còn có Lý Dật Phong, Chu Chấn Uy, Tần Dục, Phùng Đông Vũ, đủ
loại nhân vật.
Nhưng Thi Ngọc Hoa là người hắn chán ghét nhất,
cũng là người hắn muốn giết nhất, Phùng Đông Vũ xem mười lăm vạn tính
mạng dân chúng Tô Châu không ra gì, tuy đáng chết, nhưng cuối cùng vẫn
có thể xem là một người đáng thương, nhưng Thi Ngọc Hoa dùng các loại
thủ đoạn gian dâm phụ nữ đàng hoàng, thật sự là vô cùng đáng giận, căn
bản không bằng cầm thú.
- Nhưng theo ta được biết, Thi Ngọc Hoa
không dùng võ công tăng trưởng, với công phu của ngươi đủ để đối phó với hắn, giết hắn là chuyện rất dễ dàng, nhưng không biết vì sao ngươi phải lựa chọn trong hoàng cung giết, còn đặc biệt lựa chọn trên yến hội của
Bệ Hạ, đây không phải muốn chết sao?
Vấn đề này, Đỗ Hà trăm mối
vẫn không có cách giải, hắn nghĩ tới tất cả khả năng, nhưng cuối cùng
vẫn không nghĩ ra đáp án của vấn đề này.
Công Tôn Dạ Nguyệt đáp:
- Bản lĩnh dịch dung của súc sinh kia có thể nói là vô đối thiên hạ, lúc
trước là ta bất ngờ phát hiện ra thi thể của Lý Sùng Hoàng, mới biết
được súc sinh kia cải trang thành Lý Sùng Hoàng, bằng không thì ta căn
bản không tìm thấy hành tung của hắn. Lý Sùng Hoàng là con trai của
vương hầu, bên cạnh lúc nào cũng có hơn mười tên hộ vệ, đều có hảo thủ
không kém. Công phu của súc sinh kia cũng không kém, hơn nữa xảo trá như cáo, nhất là công phu chạy trốn càng là nhất tuyệt. Muốn giết hắn, chỉ
có thể một kích tất sát, một khi đánh mất cơ hội, lên trời xuống đất
cũng không thể nào truy tìm. Với võ nghệ của ta muốn đối phó súc sinh
kia không là vấn đề, đối phó hơn mười tên hộ vệ cũng không khó khăn,
nhưng không cách nào vừa đối phó hộ vệ vừa để ý đến hắn. Nếu ta ám sát
thất bại, súc sinh kia tất nhiên cảnh giác, từ đó cải trang thành những
người khác, biến mất trong tầm mắt của ta.
Đỗ Hà lại một lần nữa
gật đầu tán đồng, từ khi biết được có một tên súc sinh như Thi Ngọc Hoa, hắn đã đi nghe ngóng tin tức của người này khắp nơi, với lực lượng của
hắn còn không cách nào do thám được một chút tin tức, chứ đừng nói là
Công Tôn Dạ Nguyệt.
Muốn giết Thi Ngọc Hoa, cơ hội cũng chỉ có một lần.
Lúc này, hắn đã dần dần minh bạch dụng ý của Công Tôn Dạ Nguyệt.
Công Tôn Dạ Nguyệt tiếp tục nói:
- Ta đi theo tên súc sinh kia vào Trường An, âm thầm theo dõi nửa tháng,
không tìm được bất cứ cơ hội nào để ra tay, thậm chí còn chưa nhìn thấy
hắn mấy lần. Trong một lần vô tình, ta biết được Lý Sùng Hoàng sẽ tham
gia yến hội của Bệ Hạ, mà Thái tử lại đang chiêu mộ dị sĩ chúc thọ cho
Bệ Hạ. Sau khi nhận được tin tức hữu dụng này, ta liền chú ý đến phương
diện này, trong hoàng cung chấp hành kế hoạch ám sát, có thể né tránh
được đám hộ vệ luôn sát sao bên cạnh hắn, cũng có thể khiến tên súc sinh kia buông lỏng cảnh giác, chính là cơ hội tuyệt hảo. Vì vậy, bổn cô
nương tiện lợi dùng kiếm vũ sư môn sử xuất tên tuổi ở Trường An, cố ý để người của Thái tử chú ý, từ đó giành được cơ hội tiến cung, đây chính
là tất cả nguyên do ám sát lần này, ngươi hài lòng chưa.
Đỗ Hà
nghe xong nguyên nhân, cảm khái mỉm cười, từ trên mái hiên đình nghỉ mát nhảy xuống, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn lụa, bên trong khăn lụa có mười chiếc bánh ngọt, lấy ra một miếng, thò tay chuyển tới:
- Rất hài lòng, cho nên, khen thưởng cho ngươi.
Công Tôn Dạ Nguyệt cổ quái nhìn Đỗ Hà, yếu hầu khẽ động, lúc này đã qua thời gian dùng bữa. Nàng đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, chuẩn bị lương khô
đầy đủ, nhưng đề phòng có chuyện bất ngờ, ý định vào lúc rạng sáng trồi
lên mặt nước hưởng dụng. Lúc này bụng đúng là trống trơn không có gì,
thấy Đỗ Hà không có gì ác ý, đưa tay tiếp nhận miếng bánh, từ từ ăn.
Những chiếc bánh ngọt này vốn là điểm tâm chuẩn bị cho Lý Thế Dân, Đỗ Hà thấy đói bụng nên xin ngự thiện phòng, hương vị khỏi phải nói.
Công Tôn Dạ Nguyệt vừa ăn miếng bánh, mặt mày đã hớn hở, trên khuôn mặt tràn đầy anh khí đặc biệt lộ ra vẻ thích thú.
Đỗ Hà cảm thấy thất thần, lắc đầu, một ý niệm lại lướt qua trong đầu:
- Một vấn đề cuối cùng, ngươi lựa chọn hoàng cung làm địa điểm ám sát, lẽ nào không sợ chết?
- Đương nhiên là sợ.
Sắc mặt Công Tôn Dạ Nguyệt đã giảm bớt địch ý, ôn hoà nói:
- Nhưng để có thể diệt trừ tên súc sinh kia, cho dù mất mạng cũng không hối tiếc.