Kỳ thật trong lòng Đỗ Hà, Alexander đừng nói so sánh với Lý Thế Dân, cho dù so sánh với mấy người Hán Nghĩa Đế, Hán Cảnh Đế, Hán Tuyên Đế cũng
còn kém. Alexander với tư cách là một nhà quân sự có lẽ là cực kỳ ưu tú
nhưng nếu là một quân vương lại không hợp cách. Hắn chỉ có thể coi là
một kẻ chinh phục, dựa vào vũ lực bắt người khác thần phục. Một khi chết đi thì đế quốc của hắn cũng sụp đổ, căn bản không thể đánh đồng với
những quốc gia văn minh thịnh thế của Trung Quốc.
Nhưng để kích thích Lý Thế Dân, Đỗ Hà vừa nghe câu hỏi “vô tình” của hắn liền nói dối:
- Dĩ nhiên, Alexander Đại Đế hùng tài vĩ lược, văn võ song toàn, khai
sáng không thua gì thời siêu cấp thịnh thế Văn Cảnh, tiến hành các chiến dịch không thua Bành Thành, Quan Độ, các trận thủy chiến kinh điển.
Nghe nói, lãnh địa hắn mênh mông không thể ước lượng......
Dù sao khoác lác không phạm pháp, Đỗ Hà một mực thổi phồng Alexander lên mây.
Lý Thế Dân hơi ngây ra, trong lòng có chút tư vị. Từ trước đến giờ hắn vẫn xem Tần hoàng Hán Vũ là mục tiêu. Với thế cục hiện giờ của Đường triều, thành tựu về văn hóa giáo dục võ công đều vượt mấy triều đại trước.
Nhất là mấy năm gần đây bởi vì Đỗ Hà xuất hiện, Đường triều tây phá Tây
Vực, nam thắng Thổ Phiên, kinh tế khoa học kỹ thuật văn hóa đều có được
mười phần tiến triển, chỉ cần đại chiến lược khai phát Giang Nam thành
công, khai thác con đường tơ lụa trên biển thì Đại Đường sẽ có đủ thực
lực kinh tế để dụng binh rửa nhục Mạc Bắc, Liêu Đông, Cao Ly.
Sau khi thành công, Đại Đường vô luận là chiến tích đối ngoại hay trì thế
đối nội đều vượt xa Thủy Hoàng, Vũ Đế. Căn cứ vào sự phát triển của Đại
Đường hiện giờ, hắn tính chỉ chừng 5 năm sau đã có thể trở thành một
nhân vật tuyệt thế, hôm nay tự nhiên nhảy ra một nhân vật khác khiến hắn cực kỳ phiền muộn.
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân đưa tay kẹp một miếng
thịt nướng, đưa về lại để nó rơi xuống mâm vẫn không hay biết, xem ra
trong lòng đã chịu kích thích không nhỏ, không khỏi thầm nghĩ:
- Có kích thích quá mức hay không.
Hắn nghĩ lại dường như đã miêu tả Alexander thành minh quân đệ nhất vũ nội.
- Á, hình như là hơi khoa trương.
Hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng tồn tại của tiền nhân có ý nghĩa chân chính là để hậu nhân noi
theo. Nghe nói Alexander sống tám mươi tuổi, nhạc phụ đại nhân năm nay
mới vừa vặn bốn mươi, còn có rất nhiều thời gian.
Tiểu tế cũng không tin qua bốn mươi năm sau, nhạc phụ đại nhân lại không thể so với Alexander......
- Khục!
Lý Thế Dân nghe xong lời này, chợt cảm thấy đặc biệt xuôi tai, tròng mắt hơi nheo lại, vuốt râu, tự hào nói:
- Trẫm mười tám tuổi khởi binh phản Tùy, 24 tuổi bình định thiên hạ, 29
tuổi đăng cơ xưng đế, bốn mươi tuổi định Tây Vực, vạn bang triều bái.
Bốn mươi năm sau sao không thể vượt qua Alexander......
Đỗ Hà thầm mắng đúng là đồ tự kỷ, đã mập còn thở gấp nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ.
Nếu như lời này do người khác nói ra, Đỗ Hà còn coi là nói láo nhưng xuất
từ Lý Thế Dân lại khác. Lý Thế Dân rất tự kỷ, cái này không thể phủ nhận nhưng chính vì vậy mà khiến hắn có tài trí hơn người, muốn so với
Alexander!
- Về chuyện khai phát Giang Nam, hiền tế cần gì cứ nói, trẫm tuyệt không keo kiệt.
Trong mắt Lý Thế Dân dâng trào chiến ý, khai phát Giang Nam liên quan tới
thanh thế Đại Đường nên phải có đầy đủ tiền tài, đầy đủ lương thảo. Lý
Thế Dân rất coi trọng việc này, ánh mắt hiện giờ càng thêm lâu dài,
chuyện khai phát Giang Nam càng lộ ra trọng yếu.
Đỗ Hà cũng đã tận lực với chuyện khai phát Giang Nam, sao có thể chịu thiệt, trầm giọng nói:
- Bệ Hạ yên tâm, tiểu tế chắc chắn tận tâm tận lực, xử lý tốt chuyện Giang Nam.
Lý Thế Dân cười thoả mãn, nhớ tới cáo trạng của Lý Thừa Càn trước đó vài ngày:
- Trước đó không lâu, có người cáo ngươi câu kết với Vũ gia, nói ngươi
lúc ở Giang Nam từng điều động tài lực khổng lồ của Vũ gia, là chủ nhân
sau màn của Vũ gia. Trẫm đương nhiên không tin. Nhưng không có lửa thì
sao có khói, làm việc trong triều có nhiều chuyện không thể tự làm chủ.
Nhất là ngươi tuổi còn trẻ, thân cư địa vị cao, càng phải như vậy. Mọi sự
trẫm có thể làm chủ cho ngươi nhưng ngươi vẫn phải chú ý một chút mới
thỏa đáng ......
Hắn cũng không tin Đỗ Hà tham tài, nhưng biết
nếu không nắm chắc, Lý Thừa Càn là sẽ không cáo trạng. Giải thích duy
nhất chỉ có thể Đỗ Hà trong lúc vô tình làm chuyện gì mà ngay cả bản
thân cũng không biết, khiến người nắm thóp.
Với tư cách phụ thân, Lý Thế Dân vẫn cho Lý Thừa Càn vài phần mặt mũi, cũng không chỉ mặt gọi tên, lại không biết Đỗ Hà sớm đã biết rõ việc này.
Đỗ Hà cũng không lột trần, nghĩ nghĩ, vỗ đầu một cái nói:
- A, có chuyện này là tiểu tế sai rồi, nhưng gặp phải tình huống nguy cơ, tiểu tế cũng bất chấp nhiều như vậy. Nhị cô nương Vũ gia là chỗ quen
biết cũ, nàng là thứ nữ của Phán Lục Tào Thượng Thư Vũ Thổ, thông minh
không kém nam tử. Tiểu tế thậm chí dám nói một câu, nếu nàng là nam tử
sẽ là tướng quốc. Chỉ tiếc bởi vì phụ thân chết sớm, bị huynh đệ cùng
cha khác mẹ ngược đãi, rời nhà đi tới Trường An. Vì sinh kế, bất đắc dĩ
dấn thân vào thương nghiệp, tay trắng dựng lên cơ nghiệp không nhỏ. Mấy
năm trước, nàng mở rộng sinh ý, kinh doanh lá trà, nhưng bởi vì nội tình không dày, thiếu khuyết tài chính khởi động. Tiểu tế thấy nàng tài hoa
thật sự rất cao minh nên cho cho nàng mượn một số tiền lớn, thu tiền lãi thích hợp. Chưa qua hơn năm, Vũ gia nhờ vào lợi nhuận lá trà mà kiếm
lớn. Nàng vẫn muốn đem tiền trả lại nhưng tiểu tế cũng không thiếu nên
bảo nàng giữ lại quay vòng. Đến khi Giang Nam xuất hiện bệnh mới bảo Vũ
Nhị cô nương đem lại. Nàng là thương nhân, có con đường mua bán rộng
rãi, cũng trực tiếp giúp ta mua sắm vật tư cứu trợ nạn dân Tô Châu. Tiểu tế thật sự không thể tưởng được việc này lại bị người tố cáo......
- Thì ra là thế.........
Lý Thế Dân nghe xong nguyên do, giật mình, không cần phải nhiều lời, chỉ nói:
- Người vu cáo hiền tế, trẫm đã xử phạt tương ứng, ngươi cũng không cần để ý......
Lý Thừa Càn bị xử phạt gì không được biết, nhưng từ khi cáo trạng vừa mới
xuất hiện, Đỗ Hà đã không thấy hắn, dù là thượng triều: Với thân phận
thái tử của Lý Thừa Càn, mỗi lần thượng triều đều phải có mặt để học
cách trị quốc. Lý Thế Dân ngay cả thượng triều cũng hạn chế, có thể thấy trách phạt không nhẹ.
Đỗ Hà cũng muốn nói tới một chuyện:
- Khai phát Giang Nam không cần quyết sách, cũng cần lương thần đến chấp
hành. Tiểu tế trong lòng có một nhân tuyển thích hợp, không biết không
biết có nên nói hay không......
Với thân phận địa vị hiện giờ của hắn, còn chưa đủ để can thiệp việc bổ nhiệm quan viên trên triều đình
nhưng bọn họ đang lúc ăn cơm nên cũng không cần cố kỵ.
Lý Thế Dân bình thản cười nói:
- Ngươi muốn nói chính là Thái thú Hàng Châu Lưu Nhân Quỹ......
Đỗ Hà cười nhẹ, Lưu Nhân Quỹ từng là bộ hạ của hắn, tài năng xuất chúng,
có năng lực làm Tể tướng, chỉ là không có gia thế nên không có cơ hội
lập công. Chuyện đại sự như khai phát Giang Nam lại không cho hắn đến xử lý, cho hắn cơ hội lập công, thật sự là đáng tiếc.
Lý Thế Dân nói:
- Lưu Nhân Quỹ là người lúc trước trẫm phái đến cho ngươi, há lại không
biết tài hoa của hắn, dù ngươi không nói, trẫm cũng có ý tứ này......
Ngươi có nói trong tấu chương tại Thượng Hải, Nghiễm Châu kiến tạo hai
cảng chuyên dùng để giao dịch hải ngoại. Trẫm định sắc phong Lưu Nhân
Quỹ làm Tô Châu Thứ Sử, lại để cho hắn phụ trách phát triển Thượng Hải.
Nghiễm Châu trẫm cũng đã có nhân tuyển thích hợp. Mấu chốt vẫn là hai
mùa lúa nước, hiện giờ Đại Đường thiếu nhất vẫn là lương thực, phải tận
khả năng cho hai mùa lúa nước gieo trồng thành công......
Hai
cảng quốc tế Thượng Hải, Nghiễm Châu theo ý định của Đỗ Hà mà định ra.
Vốn tên cũ của Đường triều thì Thượng Hải là Gia Định mà Nghiễm Châu là
Phiên Vũ, nhưng Đỗ Hà cảm thấy không thuận miệng nên sửa tên, Lý Thế Dân cũng đồng ý.
Hàng Châu, thôn Long Tĩnh!
Vũ Mị Nương thu thập xong hành lễ, đang chào từ biệt đại tỷ Vũ Thuận.
Vũ Thuận nắm tay Vũ Mị Nương không rời, nói:
- Mị Nương, đi nhanh như vậy, đại tỷ còn mong muội ở lại nhiều hơn để hàn huyên.....
- Muội nhớ hắn, không thể ở thêm........
Vũ Mị Nương đỏ mặt, trước mặt chị ruột cũng không dấu diếm. Vũ Thuận có
tài kinh thương, sinh ý Giang Nam do nàng quản lý, kiếm lớn không lỗ,
nhưng về đại cục vẫn kém Vũ Mị Nương rất nhiều, xuất hiện một vài vấn đề nhỏ.
Vũ Mị Nương hiểu được nặng nhẹ, lúc trước cũng không theo Đỗ Hà trở về Trường An, mà là lưu tại Hàng Châu xử lý.
Cho đến hôm nay, đã giải quyết xong tất cả ẩn họa, Vũ Mị Nương vội vã trở về.
Vũ Thuận che miệng khẽ cười nói:
- Được rồi, đã vậy đại tỷ không nài nữa ...... A, đúng rồi, tỷ tỷ có một vật, cho muội nếm thử, hương vị rất không tồi......
Nàng ra khỏi phòng, lúc quay lại cầm một cái đĩa, trong đó đựng từng miếng
trái cây màu hồng cắt nhỏ, không biết tên gì, chưa bao giờ thấy qua.
Vũ Mị Nương cầm qua một miếng, khẽ cắn một ngụm, dịu ngọt vô cùng.
- Đây là......
Vũ Thuận cười nói:
- Đại tỷ cũng không biết, trước đó vài ngày, thương thuyền của chúng ta
cứu được một người trên biển, là hắn đưa cho chúng ta đấy. Nói là ở Đại
Đường không có, còn có một ít, muội mang về, thuận tiện mang cho mẹ cùng tiểu muội nếm thử, cả người trong lòng của muội.........