Vào lúc Đỗ Hà đang đau đầu tìm nhân tuyển chỉ huy hải trình thì một thương đội đang trên đường trở về Trường An.
Vũ Mị Nương ngồi trên xe ngựa trang hoàng tráng lệ, vén rèm lên yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, thầm nghĩ:
- Cũng sắp đến Trường An rồi, không biết chàng có nhớ hay không, ta.........
Đi tới ngoài thành Trường An, một nhân vật nhìn như lão đại tới bên Vũ Mị Nương xin chỉ thị.
Hắn là quản sự cầm đầu thương đội Vũ gia, phụ trách vận chuyển lá trà non đến Trường An.
Vũ Mị Nương ngồi trên xe lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi nạp thuế, lại cho người kiểm tra lại thương phẩm, ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát......
Trường An là thủ đô Đại Đường nên kiểm tra việc buôn lậu rất nghiêm ngặt, bất
luận tiểu thương nào muốn vào thành buôn bán, đều phải trải qua kiểm
tra, còn có giao nạp thu thuế vào thành.
Tên quản sự gật gật đầu, dẫn thương đội đi vào cửa thành.
Vũ Mị Nương cũng không ra khỏi xe, cầm quyển sách im lặng đọc. Đột nhiên
nàng tựa hồ nghe tiếng gọi quen thuộc, hình như là tiểu muội giọng của
tiểu muội Vũ Cảnh Nương, nghiêng tai lắng nghe.
- Làm gì, mau buông ta ra! Còn dám động thủ động cước, ta sẽ hô người!
Thanh âm lại lần nữa truyền đến, ngữ điệu tràn đầy tức giận phẫn nộ, còn có
một tia e ngại, thanh âm rất quen thuộc, xác thực là Vũ Cảnh Nương.
Vũ Mị Nương thần sắc khẽ biến, vội vàng kéo màn xe, theo tiếng nhìn lại
thấy phía trước cách đó không xa Vũ Cảnh Nương đã lâu không gặp bị một
phú gia công tử quần áo hoa lệ chắn lối, bốn phía còn có năm tên hộ vệ
tụ thành nửa vòng tròn vây lại.
Phú gia công tử đưa lưng về phía
Vũ Mị Nương, nhìn không ra ai nhưng tay phải của hắn đã chuẩn bị sờ tới
khuôn mặt xinh xắn của Vũ Cảnh Nương.
Vũ Mị Nương khẩn trương, lập tức xuống xe, bước tới phía trước.
- Bốp......
Một cái tát vang lên, trong mắt Vũ Cảnh Nương hàm chứa nước mắt, ***g ngực
phập phồng. Những ngày này, Trường An trị an có chút loạn. Xét đến cùng
là do sinh nhật của Lý Thế Dân mà hoàng tử, vương tử các nơi từ đất
phong đến Trường An chúc thọ.
Những hoàng tử, vương tử này có
thân phận địa vị cực kỳ cao, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số phá gia
chi tử, nhị thế tổ. Trường An phồn hoa vượt xa đất phong của bọn họ nên
nguyên một đám nhị thế tổ đã đến cũng đều không muốn đi, tìm kiếm nghĩ
cách ở lại Trường An, bốn phía gây sự. Mặc dù là pháp chế xã hội cũng
không thể công bình, càng đừng nói là xã hội phong kiến.
Một đám phá gia chi tử, nhị thế tổ hoành hành tại Trường An, sai lầm lớn không có, nhưng gây loạn nhỏ lại không ngừng.
Nếu là sai lầm lớn, quan phủ địa phương có lẽ theo lẽ công bằng xử lý,
nhưng vì một chút lỗi lầm mà chọc phải đám con cháu vương gia thì không
phải là lựa chọn sáng suốt. Cho nên phần lớn quan viên chấp pháp đều mở
một con mắt nhắm một con mắt, được chăng hay chớ.
Điều này vô tình đã khiến bọn chúng càng thêm càn rỡ.
Vũ Cảnh Nương năm nay chưa quá mười ba, đang tuổi ham chơi, bởi vì Trường
An trị an không tốt nên bị mẫu thân Dương thị nhốt tại trong nhà học tập tri thức.
Hôm nay các nàng biết được tin tức Vũ Mị Nương sắp đến Trường An. Dương thị vui mừng đi ra ngoài mua thức ăn, định tự mình
xuống bếp nấu mấy món thích nhất cho ái nữ. Vũ Cảnh Nương nhân cơ hội
chạy ra ngoài chơi, ở chợ phía Tây đang xem biểu diễn tạp kỹ, nào ngờ
qua trưa lúc nào không biết.
Vũ Cảnh Nương thấy đã qua giờ cơm trưa thì thầm kêu không ổn:
- Đã xong, lúc này trở về chắc chắn sẽ bị đánh đòn ....Làm sao bây giờ?
Đúng rồi, Nhị tỷ...... Nhị tỷ hiểu ta nhất, mẹ lại hiểu Nhị tỷ nhất, chỉ cần Nhị tỷ giúp ta cầu tình, mẹ không nỡ đánh ta rồi......
Nghĩ
như vậy lấy, nàng đứng chờ ngoài thành Trường An, không ngờ lại gặp phải đám dâm tặc, thấy hắn cười dâm đãng thò tay muốn sờ khuôn mặt của mình
liền không tự chủ tát một cái.
Vũ gia trước khi phát đạt đã từng
có lúc cực kỳ nghèo khổ, Vũ Cảnh Nương tuy tuổi chưa lớn nhưng vào thời
gian ở với huynh đệ cùng cha khác mẹ đã trải qua không ít việc nặng, cái tát rất kêu khiến tên công tử kia lùi lại hai bước, trên mặt hằn rõ dấu tay.
Phú gia công tử thấy bốn phía nhìn vào thì hung hăng nói:
- Tiện nha đầu, lại dám đánh bổn vương......
Hắn thẹn quá hoá giận, vung quyền đánh Vũ Cảnh Nương.
- Dừng tay......
Vũ Mị Nương kinh hô một tiếng, sớm đã ra lệnh hộ vệ đến trước một bước chắn ngang tên kia, tùy ý để hắn đánh.
Phú gia công tử nhíu mày, chỉ cảm thấy như đấm vào tấm thép:
- Nhị tỷ!
Vũ Cảnh Nương thấy phú gia công tử đánh tới, sợ tới mức nhắm hai mắt lại,
nghe giọng của Vũ Mị Nương thì kinh hỷ kêu một tiếng, nhào tới khóc lóc.
Vũ Mị Nương kéo Vũ Cảnh Nương đứng sau lưng.
Phú gia công tử không ngờ có người dám cản chuyện, đang muốn giận dữ nhưng
nhìn vào Vũ Mị Nương lại ngẩn ngơ, tròng mắt trừng tròn vo, miệng há
lấy, nước miếng muốn chảy, thầm nghĩ:
- Trời ạ, thiên hạ lại có mỹ nhân như vậy, so với nàng thì đám nữ tử trong hậu cung của bổn vương đều là lũ dung tục.
Hắn đổi mặt, cười giả lả:
- Vị cô nương này, Tề Vương Lý Hữu có lễ, cô nương có dung mạo thiên
tiên, dáng vẻ Chiêu Quân, không bằng theo ta nhập Tề cung hưởng thụ vinh hoa phú quý......
Hắn đúng là con trai thứ năm Lý Thế Dân, Tề Vương Lý Hữu.
Lý Hữu thích đi săn, sau khi chúc thọ cho Lý Thế Dân liền cáo ốm lưu tại
Trường An, dựa thế cha hoành hành vô kỵ, chỉ là không có phạm lỗi nặng
nên không ai dám bắt. Hôm nay xuất hành, vô tình gặp được Vũ Cảnh Nương, thấy nàng đáng yêu nên nổi lòng đùa giỡn, thấy Vũ Mị Nương càng giật
nảy mình, trực tiếp mở miệng cầu hôn, tự ngạo nói ra thân phận Vương
gia.
Vũ Mị Nương nghe hắn là con trai của Lý Thế Dân liền cười nhạt, khuôn mặt u sầu biến mất, có chút làm phúc nói:
- Vương gia hữu lễ, hảo ý tâm lĩnh, nhưng Mị Nương sớm đã có người trong
lòng...... thân này không phải hắn không lấy chồng, mong rằng thứ tội!
Xá muội còn trẻ vô tri, đắc tội Tề Vương Điện hạ, mong rằng Tề Vương
Điện hạ đại nhân có đại lượng tha cho lần này ......
Lý Hữu sắc mặt lạnh lẽo, thấy Vũ Mị Nương khi nói tới người trong lòng thì đố kỵ, trầm giọng nói:
- Đánh cho bổn vương một cái tát muốn dễ dàng bỏ qua vậy sao? Cô nương,
xin khuyên một câu, nếu như thức thời đáp ứng bản vương làm thiếp, bằng
không thì bổn vương.........
Hắn còn chưa nói ra miệng, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Mị Nương đã chuyển lạnh:
- Vậy ngươi muốn như thế nào......Người của ngươi không nhiều bằng ta, nếu như đánh nhau thì thắng thua thấy rõ......
Lý Hữu tuyệt không thể ngờ đối phương cũng dám dùng loại ngữ khí này nói
chuyện, còn tưởng rằng gặp đại nhân vật nào, nhưng nghe một câu sau gần
như ngu muội thì nhịn không được cười ha hả:
- Nhiều người? Hừ...... thì sao, bổn vương là hoàng tử, các ngươi dám động thủ......
Vũ Mị Nương nói:
- Có dám hay không, thử xem sẽ biết!
Nàng vừa dứt lời thì hơn mười người theo sau nhất loạt bước lên, bộ dạng sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy Lý Hữu là hoàng tử, có thân phận cao quý nhưng Vũ Mị Nương dùng người
cực khéo, chỉ cần ai đã chịu qua ân huệ của nàng sẽ sẵn sàng bán mạng,
đâu quan tâm ai là hoàng tử.
Lý Hữu vốn nóng nảy, thấy vậy nổi trận lôi đình:
- Phản rồi, phản rồi, các ngươi muốn tạo phản phải không! Tốt, chờ đó, chúng ta sẽ so xem ai hơn ai.
Hắn biết chiếm không đươc tiện nghi, phất tay tức tối mà đi.
Vũ Mị Nương cao giọng nói:
- Tề Vương Điện hạ, tại hạ Vũ Mị Nương, ở Trường An cũng có chút danh
khí, Vũ gia ta không quyền không thế, nhưng có nhiều tiền, ta có lòng
tin vào buổi thiết triều ngày mai sẽ có hơn mười bản tấu chương kể rõ
chuyện hôm nay với Bệ Hạ......
Lý Hữu chấn động, đi càng nhanh.
Vũ Mị Nương kéo tay Vũ Cảnh Nương đi trở về xe.
Vũ Cảnh Nương rơi lệ nói:
- Đều là tiểu muội không tốt, khiến cho Nhị tỷ thêm phiền toái!
Vũ Mị Nương cười an ủi:
- Không tại muội, không nên tự trách.
Yên tâm đi, Lý Hữu không dám tìm chúng ta gây phiền toái đâu.
Nàng cười tự tin.
Sau khi chuyện phát sinh, Vũ Mị Nương lo lắng nhất là cha của tên công tử
này là loại lòng dạ nhỏ mọn, cực kỳ bao che khuyết điểm, loại người này
mặc dù con có sai nhưng sẽ không thừa nhận, chỉ biết đem hết thảy sai
lầm trút trên đầu các nàng.
Nhưng nghe Lý Hữu là hoàng tử, Vũ Mị
Nương lại nắm chắc. Nàng biết Lý Thế Dân là minh quân, sẽ không ác ý
thiên vị con mình, lại đánh giá tên ác nhân này nếu thỏa hiệp sẽ khiến
hắn càng lấn tới, vì thế chọn cách đối đầu trực tiếp.
Cuối cùng nàng nói ra tên của mình cho Lý Hữu, cũng là đã nghĩ kỹ.
Thân phận của nàng không khó tra, giấu diếm cũng vô dụng, nhưng nếu nói
thẳng coi như tương đương thách thức Lý Hữu, ta có mười phần nắm chắc
khiến đại thần văn võ trong triều vạch tội hắn.
Giả như vạch trần Lý Hữu sẽ đối mặt với lửa giận minh quân, hắn không có khả năng không
sợ, lại càng không dám ở việc này làm văn.
Vũ Cảnh Nương nghe Vũ Mị Nương nói vậy thì cũng an tâm không ít, thân mật tựa vào người Nhị tỷ, cười nói:
- Vậy cũng tốt, tỷ đi lâu như vậy, có lễ vật gì không.
- Muội đó......
Vũ Mị Nương trìu mến, cười nói:
- Lễ vật còn trong xe, về nhà nói sau, ở đây có thứ đồ ăn hiếm thấy cho muội nếm thử......
Nàng lấy từ trong túi ra một quả dài, gọt vỏ lộ ra ruột đỏ hồng đưa cho Vũ Cảnh Nương.
Vũ Cảnh Nương cắn một cái, hai mắt sáng ngời:
- Thoạt nhìn không ngon nhưng không ngờ hương vị ngọt ngào, thật đúng là không tệ.....
Lúc này thương đội đã hoàn tất kiểm tra, xe ngựa chậm rãi tiến vào trong thành Trường An.
Vũ Mị Nương cười nói:
- Tạm thời gọi là dưa hồng, ta cũng không biết là gì, là người khác đưa
cho đấy, nghe nói từ rất xa đưa tới, Đại Đường ta còn chưa có......
Nàng đang nói đột nhiên bảo xe ngựa dừng lại, đem một túi dưa hồng cho hộ vệ đi theo nói:
- Phiền ngươi đưa thứ này cho Đỗ Hà, Đỗ đại nhân, nói là đặc sản của Vũ Mị Nương mang đến......
Vũ Cảnh Nương nheo mắt, bàn tay nhỏ bé ôm mặt cười nói:
- Êu êu xấu hổ, vừa trở về đã vội vã nói cho người ta, ngươi trở về rồi.........