Bên trong nhà lao ẩm ướt huyện Long Môn.
Triệu Hồi cùng một người có màu da ngăm đen thật hiếm thấy đang dựa lưng vào nhau, sắc mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cơ Lâm Bối Khắc, là Triệu Hồi này có lỗi với ngươi!
Sắc mặt Triệu Hồi hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Đại Đường cùng hoàn cảnh sinh tồn của hắn khác nhau về bản chất, tập tính sinh hoạt cũng khác nhau thật
lớn. Bộ lạc của họ nằm trên bình nguyên mênh mông, trên bình nguyên có
cả vạn đầu trâu rừng, tung hoành ngang dọc, thế không thể đỡ. Mà bọn họ
là chiến sĩ nhờ vào việc săn trâu rừng mà sống sót. Lẫn nhau chung sống
hòa thuận, cùng nhau đối phó kẻ địch, cảm tình đặc biệt sâu sắc. Nhưng ở nơi đó cường giả vi tôn, dũng sĩ có được đặc quyền cực cao.
Đối với cừu địch họ luôn dùng phương thức trả thù theo kiểu chủ nghĩa anh hùng.
Cho nên khi biết được hai huynh đệ còn sống sót của cha mình lại bị người
thiêu chết tàn nhẫn tại Đại Đường, ngay lập tức họ liền dùng phương thức chủ nghĩa anh hùng ở bộ lạc đến xử lý vấn đề, nương theo vũ dũng đánh
đến tận cửa, giết cừu địch báo thù, nhưng không thể tưởng được hành động này của mình lại xúc phạm luật pháp nghiêm trọng, làm cho bản thân bị
nhốt vào nhà lao ẩm ướt âm lãnh.
Người được gọi là Cơ Lâm Bối Khắc nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, tỏ vẻ không cần chú ý.
Thanh âm tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân của vài người truyền vào
trong tai bọn họ, hai người nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy có bốn người
đang chậm rãi đi đến.
Một là thủ vệ nhà lao, một là huyện úy Vưu
Phong của Long Môn huyện từng nhiều lần đi tới tra hỏi tình tiết vụ án,
ngoài ra hai người còn lại đều còn trẻ tuổi, nhưng oai hùng bất phàm,
khí độ rộng lớn, một người khác lại xinh đẹp động lòng người.
Cảnh giới khinh công của Đỗ Hà nhập hóa, rơi xuống đất thật yên ắng, dĩ nhiên bọn họ không thể phát giác.
Đi tới trước lao phòng của hai người, ánh mắt Đỗ Hà rơi lên trên người của Cơ Lâm Bối Khắc, ánh mắt chợt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Mọi người đều
biết tại Trung Quốc đa số đều là người da vàng, mà màu da ngăm đen là
đặc thù rõ rệt của người Anh – điêng đại lục Châu Mỹ. Triệu Hồi có bề
ngoài chẳng khác gì bọn họ, chỉ có Cơ Lâm Bối Khắc rõ ràng là khác hẳn.
Đỗ Hà tiến lên một bước, để thủ vệ mở ra cửa lao phòng, sau đó mới mở miệng nói:
Tại hạ Trường An Đỗ Hà, tới nơi này là muốn trợ giúp các ngươi. Về chuyện
của hai ngươi ta đã đại khái nghe được Vưu huyện úy nói qua, hiểu được
sơ lược. Chỉ là Đại Đường có pháp chế cùng quy định, các ngươi đã xúc
phạm pháp luật nên phải bị trừng phạt tương ứng, về thù hận của thân
nhân các ngươi, chỉ cần tại hạ tra ra hết thảy quyết không buông tha kẻ
dám vi phạm pháp lệnh…
Có người bề ngoài trời sinh hèn mọn bỉ ổi, làm cho không ai có thể tín nhiệm, có người trong lời nói lại đặc biệt
có mị lực, làm người ta không điều kiện sinh ra cảm giác tín nhiệm, Đỗ
Hà thuộc về loại người thứ hai.
Nghe được lời nói này của Đỗ Hà, Triệu Hồi đứng lên hoàn lễ, mọi cử động đều theo lễ tiết tiêu chuẩn của cổ nhân.
Đỗ Hà có chút ngoài ý muốn.
Triệu Hồi cười giải thích:
Đây đều là cha ta dạy cho ta, cha ta nói mặc dù đang ở nơi tha hương, cũng
không được quên thân phận của chúng ta, quốc gia của chúng ta. Lễ nghi
là truyền thống văn hóa của quốc gia, với thân phận là người Hoa Hạ,
nhất định phải nắm giữ ngôn ngữ cùng lễ tiết Hoa Hạ…
Lễ tiết là
sự tôn trọng giữa người với người khi tiếp xúc lẫn nhau, điểm này là
truyền thống mỹ đức, Triệu Hồi dù ở quốc gia khác nhưng vẫn không quên
điểm này, thật sự khó được.
Ta biết rõ các ngươi đến từ hải ngoại xa xôi, chỉ là có chút hiếu kỳ phụ thân ngươi làm sao đến được địa phương kia…
Rốt cục Đỗ Hà cũng hỏi thăm tới tình huống mà hắn muốn biết nhất, với khoa
học kỹ thuật hàng hải thời đại kia, muốn đi xa trên biển cơ hồ là chuyện không thể nào.
Triệu Hồi thở dài:
Kinh nghiệm bên trong
ta nghe cha ta kể lại không biết bao nhiêu lần. Năm đó cha ta xuôi Giang Nam bàn chuyện làm ăn với thương nhân kinh doanh gạo Giang Nam, lại
không nghĩ tới gặp phải trận bão tố trăm năm khó gặp, thuyền trưởng là
một người có kinh nghiệm phong phú, hắn nói sức gió quá mạnh, nếu ngược
gió mà đi chỉ sẽ lật thuyền tử vong, không bằng thuận gió mà đi. Vì vậy
thuyền không bị khống chế thuận gió phiêu lưu. Gió lớn thổi suốt năm
ngày đêm, rốt cục đã dừng lại. Khi kiểm kê nhân số đã bị thương vong hơn phân nửa, thuyền hàng bị hao tổn nghiêm trọng, dù là mái chèo bánh lái
cũng hư hao triệt để. Thuyền hàng dựa vào viên luân mà động, hiện tại hư hao, chỉ phải dựa vào thuyền buồm mà đi. Bánh lái hư hao thuyền cũng
không thể rẽ vào, chỉ đi thẳng về phía tây. Trong bất hạnh lại gặp may
mắn, thuyền hàng chứa đầy gạo, lúc đó khí trời đã tốt, hai ba ngày còn
có trận mưa lớn không lo chuyện ăn uống. Cứ như vậy bọn họ phiêu lưu
trên biển suốt hai tháng, bên trong có người bệnh chết, có người không
chịu được tự sát, nhân số tử vong hơn năm mươi người, đại thuyền hàng
vốn có hai trăm người ở thời điểm đó chỉ còn lại hơn năm mươi người. Hơn hai tháng sau rốt cục họ gặp được một hòn đảo hoang, bước lên lục địa
nhưng họ không biết mình đang ở nơi nào. Hơn năm mươi người ngoại trừ
phụ mẫu ta cùng một gia đình thuyền gia, phần lớn đều là thuyền viên,
nhất là vị thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú càng tinh thông kỹ thuật
công tượng. Vì vậy năm mươi người ở lại trên đảo hoang, vừa dùng gạo làm giống trồng trọt tự túc, vừa tu sửa thuyền hàng ý định về nhà. Sau khi
chuẩn bị một năm, bọn họ lại lên thuyền. Mới đầu họ đi về hướng bắc,
nhưng bởi khí hậu ảnh hưởng, bầu trời luôn âm trầm âm u, không biết mặt
trời mọc hay lặn, không cách nào phân biệt phương hướng, sau một lần gặp được xoáy nước, đã hoàn toàn mất hẳn hướng đi, không còn biết đi đâu.
Chỉ đành đi mãi không có mục đích, loại tình huống này duy trì suốt nửa
tháng thời gian. Mãi khi nhìn thấy được mặt trời, bọn họ mới biết rõ
mình đi nhầm đường biển, thay vì đi hướng tây họ lại lần nữa tiến thẳng
về hướng đông hơn một tháng.
Lúc đó thuyền trưởng có nói với mọi
người, thức ăn chỉ còn lại tầm một tháng, nếu quay về đường cũ không có
hòn đảo nào chỉ còn con đường chết, chỉ đành tiếp tục đi tới hướng bắc,
may mắn có thể phát hiện được lục địa. Vì vậy mọi người kiên trì đi về
hướng bắc. Nhớ rõ cha ta có nói lúc đó gió đông rất lớn, tốc độ đi
thuyền của họ thật nhanh, ước chừng qua thêm một tháng ngay khi lương
thực cạn kiệt, họ đi tới một địa phương, nơi đó phát hiện có nhân loại.
Là nhân loại không giống như người Hoa Hạ chúng ta. Bọn họ lại phi
thường nhiệt tình thu nhận những người ngoại lai như chúng ta. Thuyền
trưởng bởi vì quá lao tâm lao lực nên không bao lâu bị bệnh mà chết.
Việc này tương đương với việc đứt đoạn ý niệm quay về nhà của mọi người. Tất cả mọi người đều biết rõ họ còn sống đến lúc đó là nhờ vào kinh
nghiệm phong phú của thuyền trưởng, không có thuyền trưởng ở trên biển
căn bản là nửa bước khó đi. May là trước khi chết thuyền trưởng đem tâm
đắc cả đời mình ghi chép lại thành quyển sách cho chúng ta học tập tham
khảo. Nhưng hơn bốn mươi người còn lại đã không còn can đảm tiếp tục
phiêu bạt trên biển. Bọn họ thành gia tại chỗ, phụ thân bởi vì tưởng nhớ thê nhi ở nhà nên không tái hôn, mẹ ta lại không hề hối hận ở bên cạnh
chăm sóc cha ta. Thẳng đến mười năm sau cha ta mới tiếp nhận mẹ ta, an
ổn nơi đó. Từ đó tới ba mươi năm sau, khi ta hiểu được sự tình, mỗi ngày cha ta dạy ta văn hóa Hoa Hạ, hơn nữa cho ta học tập cách tạo thuyền,
điều khiển thuyền, ta biết rõ cha ta đem hi vọng quay về nhà ký thác lên những tiểu bối như chúng ta, cha ta đặt cho ta tên Triệu Hồi, chính là
theo nghĩa quy hương, là hi vọng có một ngày ta có thể quay về quê
hương. Ta biết rõ đời này phụ thân hi vọng lớn nhất là có thể về nhà.
Trước khi cha lâm chung cũng lưu lại di ngôn mong ta mang theo tro cốt
của hắn quay về chôn cất tại phần mộ tổ tiên Triệu gia. Hơn nữa còn dùng danh nghĩa Triệu gia tử tôn thay thế hắn dập đầu với gia gia nãi nãi
cùng tạ lỗi với hai vị ca ca của cha ta. Vì vậy ta không ngừng học tập
kỹ xảo đi biển suốt ngày đêm. Những người cùng lứa với cha ta cũng có ý
nghĩ như vậy, địa phương kia tuy thật tốt, nhưng dù sao cũng không phải
là quê hương! Hai năm trước, hậu nhân của nhóm người đi biển ngày trước
còn sáu mươi tám người cộng thêm năm mươi hai người địa phương nguyện ý
gia nhập, tổng cộng là một trăm hai mươi người mang theo kỳ vọng của
những bậc tiền bối, bước lên đường về nhà.
Con đường về nhà gian
nan gấp mười lần trong sự tưởng tượng của chúng ta, hơn trăm người trải
qua bao trắc trở trên biển, trải qua trùng trùng điệp điệp gian khổ,
dùng suốt hai năm thời gian rốt cục về tới quê hương mà chúng ta tha
thiết ước mơ. Nhưng phải…trả một cái giá quá lớn!
Nói tới đây, một đại nam tử như Triệu Hồi đã bật khóc thành tiếng.
Người Anh – điêng làn da rám nắng cũng lăn xuống nước mắt.
Một trăm hai mươi người a, khi chúng ta đi tới được Giang Nam, chỉ còn lại
hai chúng ta, những người khác đã toàn bộ chết tại trên biển…
Đỗ
Hà, Vũ Mị Nương, Vưu Phong đều lộ ra vẻ không đành lòng, xác thực cái
giá phải trả thực sự quá lớn, gian khổ bên trong dù Triệu Hồi chỉ dùng
vài câu khái quát nhưng khốn khổ họ từng trải qua nếu không phải đích
thân kinh nghiệm vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng.
Đỗ Hà cảm khái nói:
Hết thảy đều đã đi qua, hoan nghênh về nhà. Tuy hiện tại không phải là Đại
Tùy như ngươi tưởng tượng, nhưng Đại Đường cũng giống như Đại Tùy, đều
là quốc gia của người Hoa Hạ, đều là người một nhà.
Triệu Hồi nặng nề gật nhẹ đầu.
Đúng rồi, khoai lang kia các ngươi còn nữa không?
Đỗ Hà nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Triệu Hồi liền đưa tay phác họa ra hình dạng khoai lang, lại nói:
Là thứ đồ vật mà ngươi đưa cho người đã cứu các ngươi ở tại Giang Nam!
Triệu Hồi chợt hiểu ra:
Ngươi nói là khoai ngọt đi, đoạn đường đi vốn luôn dựa vào nó, nếu không có
nó chúng ta đã sớm chết đói dọc đường rồi. Nhưng ta không còn, sau khi
đưa cho người của Vũ gia đã cứu ta một ít, dọc đường chúng ta đã ăn hết. Nhưng ở trên đảo nhỏ phía đông Giang Nam có loại khoai đó. Mấy tháng
trước chúng ta gặp phải phong bạo, phiêu lưu đến hòn đảo kia. Ở trên đảo không có thức ăn gì, chúng ta đã lấy khoai trồng nơi đó, sau mùa thu
hoạch mới ra đi. Còn chưa đi được mấy ngày thì thuyền va phải đá ngầm
nên gặp nạn, cuối cùng mới được người của Vũ gia cứu lên thuyền. Khi
chúng ta rời khỏi đảo, còn rất nhiều khoai không thể mang theo, vì vậy
làm một hầm sâu lưu lại, giống khoai kia trên đảo vẫn còn.
Thật tốt quá!
Đỗ Hà cao hứng hét to một tiếng, nói:
Đã có loại khoai kia, về sau Đại Đường không cần tiếp tục ưu phiền rồi.
Triệu huynh đệ, chỉ cần ngươi nguyện ý đem loại khoai ngọt kia đưa cho
Đại Đường, đó chính là thiên đại công lao!
Triệu Hồi tỏ vẻ thản nhiên:
Loại khoai kia ở chỗ chúng ta có thể xếp thành núi, hiếm có lắm sao? Có lập
công hay không chúng ta không quan tâm, nhưng nếu như ngươi muốn ta tặng hết cho ngươi!
Tốt! Chúng ta một lời đã định, nhưng trước tiên phải lấy lại công đạo cho gia gia nãi nãi của ngươi!
Đỗ Hà cười nói, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén.